Nguồn tại truyện -y-y
Lão Lưu là người thành thật, hoàn toàn không hy vọng đối phương bởi vì thái độ của người kia chênh lệch quá lớn, mà đến lúc đó lại sinh ra cảm xúc tiêu cực, bỗng dưng lại phế đi một hạt giống cao thủ.
Gã nói xong, lại tùy ý nhìn thoáng qua bên cạnh, Trương đồ tể lập tức hiểu ý. Ông ta gãi gãi cái đầu, tiến vào đại sảnh, mở miệng bịa ra một cái cớ nhảm nhí với đám người Trần Tể: "Lâm đại nhân đã trúng yêu pháp, sẽ được người chuyên trách hộ tống rời khỏi Bách Vân huyện, đi tìm Tổng binh đại nhân, tạm thời sẽ không trở về Thanh châu."
Lão Lưu thấp giọng nói: "Đã vào Trấn Ma ti, về sau đều là huynh đệ vào sinh ra tử có nhau... Đám huynh đệ này không sợ thay ngươi đỡ một đao, nhưng lại không muốn thấy ngươi một bước lên trời, đặc biệt là loại người mới đến này. Âu cũng là lẽ thường tình của con người, mong ngươi thông cảm."
Lời ít mà ý nhiều.
Thay vì nói là châm biếm, không bằng nói là nhắc nhở sẽ đúng hơn.
Thẩm Nghi thoáng có chút trầm ngâm, đã nhanh chóng nghe hiểu ý tứ của đối phương. Đúng là "Thiên phú" mà hắn cố ý để lộ trước mặt Lâm Bạch Vi đã có tác dụng. Nhưng mọi việc có được tất có mất.
Đừng nhìn đám người trước mặt đều cười cười đầy ẩn ý với hắn, chỉ sợ... trong lòng bọn họ vốn không có cao hứng như bên ngoài.
Đều là nhân vật dùng mạng để đổi lấy công lao và thành tích, nếu hắn thực sự bày ra tư thái kiêu ngạo vì đã thành công trèo lên được cành cao… bối cảnh đủ cứng, đôi bên đều vui vui vẻ vẻ, chỉ e bối cảnh không được cứng như vậy, sẽ khiến tự mình chuốc lấy khổ mà thôi.
"Dựa theo ý của Lý Tân Hàn, chúng ta sẽ đưa ngươi trở về trước, hết thảy vẫn làm theo thường lệ, chớ để lộ phong thanh gì, chờ hai vị đại nhân trở về lại an bài tiếp." Lão Lưu nói xong, liền ngậm miệng không nói.
Đúng là tính tình Lý lão đại có xấu một chút, nhưng chẳng có bụng dạ gì, nếu Thẩm Nghi tự có tính toán, hoặc là cảm thấy đám người mình đang chèn ép hắn, thì những điều nên nói, bọn họ đã nói hết rồi, chẳng còn gì để nói nữa, tùy vào hắn thôi.
"Ta không có ý kiến gì." Thẩm Nghi lắc đầu.
Trên thực tế, mục đích khiến hắn muốn gia nhập vào Trấn Ma ti cũng rất đơn giản, một là kiếm cho mình chỗ dựa vững chắc lúc giết yêu, hai là võ học và bảo dược.
Mục đích đầu tiên, có thể mang cho hắn nhiều nguồn tin tức hơn trong thời điểm phải đối mặt với yêu ma, mà không phải như bây giờ, ngoại trừ kiến thức trong huyện thành, hầu như hắn chẳng biết một chút gì về thế giới bên ngoài kia cả.
Đương nhiên, đạt được mục đích này cũng có nghĩa là hắn có đủ thọ nguyên của yêu ma để chống đỡ quá trình thôi diễn của mình.
Mục đích thứ hai, có được võ học và bảo dược phụ trợ, chắc chắn sẽ khiến tốc độ tăng tiến nhanh hơn là tự mình đơn đả độc đấu.
So với những thứ lợi ích thực tế này, một chút danh tiếng không có thực, lại tạm thời chỉ có thể đưa tới phiền toái, đương nhiên sẽ không làm Thẩm Nghi coi trọng.
Cũng như những gì đối phương vừa nói, nếu thật sự có chỗ tốt, ngươi cũng phải trở về mới nhận được…
Lão Lưu lặng yên quan sát những biến hóa phát sinh trên khuôn mặt hắn, chỉ thấy suốt cả quá trình, ánh mắt Thẩm Nghi vẫn trong suốt như thường, trong miệng hắn nói mình không có ý kiến, thì biểu cảm trên gương mặt hắn cũng đúng là không có quan tâm.
Phản ứng này thật sự làm gã thầm giật mình một cái.
Phải biết rằng, cái đạo lý ‘Bánh vẽ không làm ta bớt đói’ này thì ai cũng hiểu, có điều… một kỳ ngộ lớn như vậy, trực tiếp rơi vào người mình, dù đến chín mươi chín phần trăm là giả, nhưng được mấy người có thể hoàn toàn không để ý đến nó đây?
Đương nhiên, vẫn còn một khả năng khác nữa, đó chính là đối phương đã ăn cái bánh đó ở trong miệng rồi.
"Mẹ nó, không phải ngươi thật sự bắt Lâm đại nhân đi chứ?" Nhớ đến bộ y phục rộng thùng thình trên người Lâm Bạch Vi hôm qua, lão Lưu không nhịn được lập tức nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên tín niệm mà gã vẫn kiên trì bấy lâu nay lại có chút lỏng lẻo.
Mấy người phía sau vội vàng lao lên, đạp cho gã ngã lăn xuống đất: "Con mẹ nó, ngươi đừng có suy đoán lung tung!"
Dám bịa chuyện đặt điều cho tróc yêu nhân, nếu để đám khổ hành giả mỗi ngày đều trà trộn vào Yêu Quật kia nghe thấy, kiểu gì bọn họ cũng phải róc xương róc thịt tiểu tử này ra.
"Chúng ta có công vụ phải ra ngoài, chỉ tạm thời đến Bách Vân huyện này một chuyến, thời gian tương đối gấp gáp, ngươi mau về nhà thu dọn một chút, vừa vặn có thể đi cùng chúng ta." Tên ăn mày ấn mặt lão Lưu xuống đất, bất đắc dĩ nhếch miệng cười với Thẩm Nghi.
...
Ngoài nha môn, mấy thanh niên trai tráng được chọn trúng, đang vô cùng hưng phấn, nắm chặt hai tay.
Không thể nghi ngờ, trong thời đại yêu ma loạn thế này, bên người có được chút võ nghệ chính là phương thức gia tăng địa vị nhanh nhất.
Đừng nhìn hôm nay bọn họ chỉ là mấy tên sai dịch và binh lính bình thường, nhưng trong tương lai, nếu có thể thông qua quá trình tập huấn thử nghiệm của Trấn Ma ti, chờ đến lúc một lần nữa trở về Bách Vân huyện, ngay cả Huyện thái gia cũng phải khách khí tiếp đãi bọn họ.
Nghĩ tới đây, bọn họ lại không khỏi nhìn về phía thanh niên đằng trước.
Bọn họ cũng không phải một đám người mù kẻ điếc, dù nghe không quá rõ đám giáo úy đại nhân kia đã nói gì với đối phương, nhưng chỉ cần nhìn thái độ là hiểu.
Thẩm bộ đầu không phải tham gia tập huấn thử nghiệm giống như đám người bọn họ...
Đáng tiếc ngày thường, đôi bên không có giao tình gì, hiện giờ muốn đi lên bấu víu quan hệ, lại có chút gượng gạo, không được tự nhiên... Nhưng ít nhất là có thân phận đồng hương này, sau khi tiến vào Trấn Ma ti, tốt xấu gì cũng nhiều thêm được vài phần tình cảm.