"Thẩm lão đại, ta còn phải về nhà cùng lão mẫu, thuận tiện cũng an ủi thê tử ở nhà một phen." Trái ngược, hai người có quan hệ khá thân với Thẩm Nghi là Ngưu Đại và Trần Tể lại không có nhiều tâm tư như vậy. Ngưu Đại vội về nhà, bàn tay rối rắm cào cào đũng quần, vừa nói xong đã muốn chạy đi rồi.
Trần Tể lại sớm cảm thấy Thẩm Nghi không phải phàm phu tục tử, thậm chí trong đầu gã, dù vị Tổng binh gì gì kia thực sự thu đối phương làm đồ đệ, gã cũng không cảm thấy chuyện này kỳ quái.
Với một người như Thẩm gia, dù tham gia tập huấn thử nghiệm hay trực tiếp đi vào quan, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Thẩm đại nhân..." Trần Tể chắp tay nói.
"Thế là đủ rồi, đừng nói thêm." Thẩm Nghi sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó khoát khoát tay.
Rốt cuộc, hắn cũng có thể cởi bộ y phục này ra rồi, coi như đây là một dấu chấm hết cho những chuyện khốn nạn mà tiền thân đã làm trước đó. Hiện giờ, hắn không làm sai dịch ở nha môn, không cần thiết phải gọi đại nhân làm gì.
Chẳng qua lúc đưa mắt nhìn bóng lưng của Ngưu Đại, trong lòng hắn cũng có chút cảm giác… Rời quê vốn là chuyện làm người ta buồn bã u sầu khó có thể nói rõ thành lời.
Về phần mình, Thẩm Nghi cũng rất cố gắng, muốn nặn ra một chút u sầu, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, bản thân vốn không có thân quyến để nói lời từ biệt, cũng không có nhà cửa để lưu luyến vấn vương, gian nhà đang ở kia vốn thuộc về nha môn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai người bằng hữu có thể nói chuyện được, mà một tên thì đi cùng mình rồi, một tên khác...
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi chợt quay đầu, nhìn về phía Trương đồ tể, chỉ thấy đối phương đang cười hắc hắc đi theo phía sau, trong đầu lại nhớ đến lúc trước, dường như lão này có nói với hắn, mình muốn quay về Thanh châu thăm tình nhân cũ.
Được, có khả năng là một tên khác cũng sẽ đồng hành với hắn thôi.
Đến đây là hết người để hắn lưu luyến rồi nha, nói gì thì nói, hắn cũng không thể đi tìm Thanh Lân lão mẫu để tạm biệt được.
"Đi, xuống tiệm ăn." Thẩm Nghi khẽ rung rung tấm ngân phiếu trong tay.
"Cùng đi chung đi, mấy ngày nay cái miệng ta đã nhạt thếch cả rồi. Chúng ta ăn cơm, lại tìm thêm ba người tới thổi sáo ca hát cho vui." Trương đồ tể vỗ mạnh vào bụng, hào hứng nói.
"..."
Vấn đề là làm gì có ai mang theo ngân phiếu đi ăn quán bao giờ?
Trần Tể lấy thỏi bạc từ bên hông ra, thở dài nói: "Hai người đi là được, ta không cần."
"Không sao, ngươi không đi, ta ăn đỡ phần của ngươi." Trương đồ tể tỏ vẻ hào sảng vỗ vai gã.
Nắng sớm vừa lộ, sương trắng mịt mờ.
Có mười mấy chiếc xe ngựa lần lượt xếp hàng bên ngoài huyện thành yên tĩnh. Hình vẽ được khắc trên thân xe bằng gỗ mun kia vốn không phải là đồ án cát tường, mà là hình một con hung thú cực kỳ sống động, khiến người ta nhìn mà trong lòng nao nao sợ hãi.
Con ngựa kéo xe có thân thể khá là to lớn, tứ chi thon dài hữu lực, toàn thân ngăm đen, còn cao hơn ngựa bình thường cả nửa cái đầu.
Trên đầu nó được che phủ bởi một tầng lông tơ màu đỏ sậm, ngẩng đầu một cái sẽ để lộ ra một đôi đồng tử dựng đứng. Nó đang quay đầu sang bên cạnh, cái mũi thở phì phì hai hơi, làm Ngưu Đại sợ tới mức vội vàng ôm lấy bọc y phục đứng ở phía sau, ngoài miệng la oai oái: "Có con ngựa nào lại mọc ra đôi mắt hung hãn như vậy, nhìn cứ như con báo ấy."
Tên ăn mày đi tới, vỗ nhẹ lên cổ ngựa, cười nói: "Đây là bán yêu, chúng nó chạy vừa nhanh vừa ổn định, đêm hôm khuya khoắt cũng có thể chạy đi, nhiều nhất là hai ngày, chúng nó có thể đưa chúng ta quay về Thanh châu rồi."
Cái gọi là bán yêu chính là súc vật bị yêu ma lây nhiễm làm ô uế huyết mạch, một khi khai trí, chúng nó sẽ biến thành yêu vật chân chính. Nhưng trải qua quá trình thuần dưỡng đặc biệt, lại được bồi dưỡng qua nhiều thế hệ, yêu tính trong người chúng đã yếu bớt, gần như không có khả năng khai mở trí tuệ nữa.
Trấn an xong con yêu mã, tên ăn mày trở lại bên cạnh Lý Tân Hàn, nhẹ giọng nói: "Dựa theo tình hình trước mắt, sở học của hắn khá tạp, đã tu tập võ học tôi thể tương tự như Kim Cương môn, cũng có một chút tạo nghệ trên phương diện đao pháp. Theo lời nói của đám sai dịch, lúc hắn xuất đao, còn có thể cảm nhận được sát khí rõ ràng."
"Hôm qua ta có quan sát, trong lúc hành tẩu, bước đi của hắn khá là nhẹ nhàng linh động, lại mơ hồ có thể nhìn ra một chút dấu vết của Linh Xà Bát Bộ."
"Ừm... Quá hỗn tạp, không giống một người có sư thừa chính thức."
Võ học tôi thể, yêu sát đao pháp, khinh công của Trấn Ma Ti, chỉ tính đến những thứ có thể nhìn ra, cũng dính đến ba con đường tu luyện hoàn toàn khác nhau rồi.
Tên ăn mày nói xong, lại có chút bất đắc dĩ tiếp tục: "Đường lối tu luyện hoang dã kiểu này, vậy mà hắn có thể đánh ngã ta chỉ trong vòng một chiêu?"
Phải biết rằng, người tập võ như bọn họ kiêng kỵ nhất là sở học lộn xộn.
Dù sao thọ mệnh của con người cũng có hạn.
Đông một búa, Tây một gậy, cái gì cũng biết một chút, thoạt nhìn có vẻ sẽ chiếm ưu thế ở thời điểm giao thủ với địch nhân, nhưng trên thực tế, biết thêm bất cứ một loại nào cũng sẽ làm bản thân lãng phí rất nhiều thời gian.
“Hẳn là thiên tư của hắn không thua kém ngươi, niên kỷ cũng xấp xỉ ngươi, theo ta suy đoán, cũng vì nguyên nhân này, trên phương diện cảnh giới, mới bị ngươi vượt qua một bậc."
Nghe vậy, mặt Lý Tân Hàn vẫn không đổi sắc, nói: "Đây là chuyện tốt."
Sở học khá tạp cũng chứng minh đối phương không có phương pháp tu luyện chính thống, bối cảnh sạch sẽ.
"Còn nữa, không phải là tuổi tác tương tự." Ánh mắt Lý Tân Hàn trông về nơi xa, nhìn bóng người đang đi tới, thản nhiên nói: "Ta ít hơn hắn một tuổi lẻ sáu tháng, mà hai năm trước, đã là Ngọc Dịch cảnh rồi. Nếu ngày hôm ấy, kẻ tiến vào nhà hắn không phải ngươi mà là ta, thì hắn cũng không chống nổi một chiêu trong tay ta đâu."