Nhìn dáng vẻ này của Lý Tân Hàn, hiển nhiên trong lòng đang có tâm sự, nhưng vẫn ra vẻ mình không sao, mọi chuyện đều không quan trọng, tên ăn mày có chút cạn lời, hồi lâu sau mới nhỏ giọng chửi bới: "Nếu người đi tới mở cửa là Lâm đại nhân, ngươi cũng không chống đỡ nổi một chiêu đâu... Không phải đây chỉ là một chuyện làm chưa được đến nơi đến chốn thôi sao, đâu đến mức đỏ mắt thành ra như vậy?"
Khóe miệng Lý Tân Hàn thoáng co giật hai cái, tựa như muốn đáp trả một câu, lại không nói ra được… Sau đó, gã hừ lạnh một tiếng, dứt khoát vung tay áo xoay người lên ngựa.
"..."
Lão Lưu vươn vai, ngáp dài một cái, lười đi tranh luận với hai người bọn họ.
Phải biết rằng, đám người bọn họ đều là lớp con cháu có gia thế trong sạch của Thanh châu, lại được chọn vào Trấn Ma ti cùng một đợt, Lý lão đại có thiên phú tốt, đi nhanh hơn những người khác một chút, nhưng lại không có thói quen ra vẻ trước mặt đám huynh đệ của mình, vì vậy, khích bác hay cà khịa nhau mấy câu cũng là chuyện thường ngày, không ai để ở trong lòng.
Gã xoa xoa cái cổ, cất bước tiến về phía mấy người vừa đi đến đằng xa: "Tới rồi? Gia quyến tôi tớ của các ngươi sẽ ngồi trong mấy chiếc xe đằng sau này."
Trần Tể gật gậy đầu, gã nhẹ nhàng đỡ Trần Cẩn Du có chút co quắp lên chiếc xe ngựa có đám nữ quyến đang ngồi.
"Ừm..." Lão Lưu nói xong, khẽ quay người lại, lập tức ngạc nhiên nhìn Trương đồ tể với hình thể cực lớn trước mặt, có chút bất đắc dĩ nói: "Thôi, ngươi cứ tự ngồi một chiếc đi."
Sau đó, lão Lưu dẫn Thẩm Nghi và Trần Tể bước lên chiếc xe ngựa đầu tiên.
Lý Tân Hàn giật nhẹ dây cương, giục ngựa đi đầu, những con yêu mã còn lại không cần mã phu, cũng tự giác giậm chân đi theo phía sau.
"Sau này, khi đến Thanh châu nhớ luyện tập thật tốt, ngươi được tính là một hạt giống tốt, chưa chắc về sau đã không có cơ hội được thêm một đường hoa văn vào cổ tay áo." Ngồi trong xe ngựa, lão Lưu nhìn về phía Trần Tể, câu đầu tiên nói ra lại là cổ vũ.
"Thuộc hạ hiểu." Trần Tể chắp tay đáp lại, trong lòng gã cũng hiểu, đối phương nói ra câu này, chỉ vì nể mặt Thẩm đại nhân mà thôi.
"Ta sẽ không khách khí với ngươi đâu." Đến lúc này, lão Lưu mới đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi, xoa xoa tay nói: "Thế nào? Có hứng thú đi theo chúng ta không? Dưới tay Lý đầu nhi có mấy tiểu cô nương xinh đẹp đó, ngươi còn chưa lập gia đình đúng không?"
Thẩm Nghi không trả lời câu hỏi của gã, lại đưa tay vén rèm lên nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy bên ngoài có hai người cưỡi ngựa là Lý Tân Hàn và tên ăn mày.
"Những người khác đâu?"
Lão Lưu nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng: "Ở lại Bách Vân huyện rồi, phải chờ đám tuần tra của nội doanh kia tới tiếp quản."
"Nội doanh?" Thẩm Nghi có chút hiếu kỳ với danh xưng này.
Dường như lão Lưu rất không tình nguyện đến giảng giải cho Thẩm Nghi nghe về chuyện này, mãi cho đến khi một tiếng hừ của Lý Tân Hàn truyền đến từ ngoài xe, gã mới bất đắc dĩ nói: "Phủ nha của Trấn Ma ti tại Thanh châu được chia ra làm ba doanh, ngoại trừ chỗ ở dành cho đám người mới này, còn hai doanh khác là nội và ngoại doanh."
"Về nội doanh, ngoại trừ đúng hạn đi tuần tra các huyện, thì ngày thường, công việc của bọn họ sẽ là ngốc trong thành Thanh châu, đi tuần phố, uống chút rượu... Đám người này am hiểu sâu sắc về đạo trấn thủ, sẽ không tùy tiện ra khỏi thành, nhàm chán muốn chết."
"Ngoại doanh chúng ta uy phong hơn nhiều, lúc còn trẻ, cả Tổng binh lẫn Lâm đại nhân đều từ ngoại doanh mà lên. Ngoại doanh chẳng những được tự do hơn, còn thường xuyên làm bạn với sơn thủy, thưởng thức cảnh đẹp nhân gian, tiêu dao tự tại khó mà kể ra hết được."
Trần Tể nghe đến đây, trong đầu có chút mờ mịt, mới nhẹ giọng hỏi: "Ách, nếu thường xuyên đi lang thang ngoài thành, có phải sẽ chạm mặt với rất nhiều yêu ma hay không?"
"Ngươi..." Lão Lưu trừng mắt nhìn tiểu tử này, há hốc mồm muốn nói, lại ngại ngùng không thể bịa chuyện được nữa, chỉ có thể tiếp lời: "Thẩm huynh đệ muốn vào nội doanh cũng không phải việc khó, cứ để Lý lão đại đi chào hỏi người ta là được. Nhà hắn vốn là phú hào ở Thanh châu, thứ không thiếu nhất chính là bạc, chút mặt mũi này vẫn phải có... Nhưng những cô nương trong đội chúng ta rất là xinh đẹp đó. Ngươi cứ suy nghĩ một chút đi."
Thẩm Nghi buông rèm, từ nãy đến giờ, hắn cứ có cảm giác đối phương giống hệt một mụ tú bà.
Lại nói, cả đời có thể chôn chân ở một nơi an toàn nào đó, không sợ yêu ma xâm nhập, còn có thể hưởng bổng lộc của triều đình, vui vẻ sống qua ngày… một chuyện tốt như thế, bất luận kẻ nào cũng không thể từ chối được.
Trừ hắn ra!
Một khi không có thọ nguyên của yêu ma tới chèo chống, cái gọi là "Thiên phú" của Thẩm Nghi sẽ lộ tẩy trong nháy mắt.
Với trình độ chân thật của bộ thân thể này, dù mất cả đời khắc khổ tu hành, cũng chỉ miễn cưỡng được coi là một tay sử dụng đao lão luyện mà thôi.
Đừng nói đi so sánh với đám giáo úy của Trấn Ma ti trước mắt, dù so sánh với Trần Tể cũng tuyệt đối không bằng.
"Ngoại doanh rất tốt, toàn bộ nghe theo giáo úy đại nhân an bài." Trầm Nghi thu hồi ánh mắt, thành thật nói một câu. Thoạt nhìn, có vẻ như hắn đã tin vào mấy lời nói xằng nói bậy của lão Lưu rồi.
Lý Tân Hàn đang giục ngựa đi bên ngoài xe, đã nghe được câu này, dù vẻ mặt gã vẫn bình thản như cũ, nhưng bàn tay vẫn siết chặt dây thừng lại thoáng buông lỏng một chút.
"Ta nói mà, ngươi rất tinh mắt đấy!" Lão Lưu vui vẻ vỗ tay, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên: "Chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tương lai đầy hứa hẹn của chúng ta rồi."
Trấn Ma ti bọn họ vốn là nơi cực kỳ coi trọng công lao và thành tích, cho nên trình độ cạnh tranh cũng vô cùng kịch liệt. Lý đầu nhi muốn thăng chắc, nhất định phải thành lập nên một tổ chức thuộc về mình.
So với những đội ngũ do đám thiên tướng khác dẫn dắt, tuổi tác và tư lịch của gã vẫn còn nông cạn, đương nhiên luôn nằm ở thế yếu khi chọn người.
Người có bản lĩnh như Thẩm Nghi, nếu đặt trong mắt đám thiên tướng khác, có lẽ còn không tính là gì, nhưng ở chỗ bọn họ, lại được coi là nhặt được bảo.