Lúc này, dưới sự tăng sức mạnh và điều khiển của nhiều chân ngôn từ Chu Tự, bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân chắc chắn đã trở thành đại ma vương đáng sợ nhất trên chiến trường này.
Trên thực tế, xét về sức chiến đấu cá nhân thể hiện trên chiến trường này, Chu Trọng Sơn và Lý Sách sau khi gia nhập trận chiến có thể vượt trội hơn nó, nhưng lại không thể cướp đi ánh đèn sân khấu của nó nên đành bị buộc phải trở thành phông nền.
Chẳng qua dù hai bọn họ chẳng là gì cả, nhưng ở thời đại này nhìn chung đều thực dụng hơn, không quan tâm đến những thứ viển vông. Việc có bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân giúp hai người họ thu hút sự chú ý, như này càng phù hợp với bọn họ hơn.
Dẫn đầu bởi Chu Trọng Sơn và Lý Sách, đội quân của bọn họ lúc này biến thành hai con dao sắc bén dễ dàng xé nát đội quân địch.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tự cũng nắm lấy cơ hội, dựa vào sự “dũng cảm” của khô lâu binh để xâm nhập vào.
Trong tình huống đã xâm nhập đủ rồi, một khi hình thành cận chiến, lợi thế "cản trở" của khô lâu binh có thể được phát huy tối đa.
Đám người Chu Trọng Sơn và Lý Sách có thể bỏ qua sự tồn tại của đám khô lâu binh, phát động một cuộc tấn công bằng tất cả sức mạnh của mình nhưng kẻ thù ở phía đối diện thì không thể.
Một khi bị khô lâu binh quấn lấy là giống như bị dính phải keo con chó vậy, không cách nào thoát ra được.
Thế trận sụp đổ trong chớp mắt. Trong quá trình này, Vương Lục Xung vốn bị dọa sợ muốn chết đã lâu thì làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo như ban đầu?
Trong khi cấp dưới của hắn đang vướng vào khô lâu Linh Cẩu Nhân thì hắn đã dùng tay chân lăn lộn, trườn bò để trốn thoát.
Dưới sự bảo vệ của một số thành viên bộ tộc, Chu Tự đang đứng ở một đầu chiến trường liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra Vương Lục Xung đã mất tích.
Vì vậy đã hét lớn...
- Thủ lĩnh của các người đã bỏ rơi các người bỏ của chạy lấy người rồi! Các ngươi còn đánh cái gì nữa? Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng sẽ không bị giết!
Khi Chu Tự hét lên, những thuộc hạ gần đó lập tức hét theo, lời nói nhanh chóng truyền khắp chiến trường khiến trong lòng và ánh mắt của các chiến sĩ bộ tộc đối diện đầy vẻ hoảng sợ, nhìn xung quanh vô thức tìm kiếm tung tích của thủ lĩnh nhà mình.
Chỉ xét từ góc độ lực chiến, bản thân Vương Lục Xung chẳng có gì nổi bật cả, nhưng dù sao thì hắn cũng là thủ lĩnh của bộ tộc này, là trụ cột của đám chiến sĩ bộ tộc đó.
Chỉ cần hắn còn ở trên chiến trường, dù cho các chiến sĩ bộ tộc đang run rẩy vì sợ hãi trước khô lâu Linh Cẩu Nhân thì bọn họ vẫn dám tiếp tục chiến đấu.
Trái lại, nếu thủ lĩnh bỏ rơi các chiến sĩ bộ tộc của mình mà bỏ chạy, mất đi trụ cột thì sĩ khí đã hoàn toàn bị phá hủy nghiêm trọng.
Các thành viên trong bộ tộc vốn rất sợ hãi giờ đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Một số bắt đầu bỏ chạy thoát thân, trong khi những người khác chỉ đơn giản là hạ vũ khí xuống đầu hàng, khiến trận chiến nhanh chóng kết thúc.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tự đương nhiên không có ý định để người đồng hương này của mình trốn thoát như vậy.
Mở “Động Sát Chi Nhãn” lên, trừ khi Vương Lục Xung đã trốn thoát nếu không thực sự chẳng có cách nào thoát khỏi tầm mắt của hắn.
- Tìm thấy rồi.
Lúc nói ra, sức mạnh chân ngôn thi triển ra lần nữa…
“Cường Hóa Tốc Độ!”
Vào lúc đó, sức mạnh của chân ngôn trực tiếp bao phủ cơ thể hắn, đôi chân của hắn bắt đầu chạy, trong trạng thái đó hắn nhẹ tựa lông hồng, tốc độ tăng lên có thể nhìn được bằng mắt thường.
Được sức mạnh chân ngôn hỗ trợ, Chu Tự nhanh chóng băng qua chiến trường trực tiếp cắt đứt đường rút lui của Vương Lục Xung.
Vương Lục Xung nhận ra Chu Tự đang đuổi theo mình, vội vàng lăn người trốn sang một bên, tuyệt vọng cầu xin...
- Đừng, đừng giết ta mà huynh đệ! Chúng ta đều là người Hoa Hạ mà! Chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng, ta thề, ta sẽ hết lòng làm việc cho ngươi! Thật đó, sau này ta sẽ theo bên cạnh ngươi! Tuyệt đối không hai lòng!
Lúc này, dưới sự sợ hãi của cái chết nên ý chí của Vương Lục Xung đã sụp đổ từ lâu, chỉ còn một lòng muốn sống sót.
Trong khi cầu xin Chu Tự tha mạng, hắn vẫn không từ bỏ ý định trốn thoát.
Nhưng đáng tiếc, những thành viên chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Chu Tự đã đuổi kịp hắn, không cần nói lời nào đã lập tức vây quanh hắn.
Khi Vương Lục Xung thấy không còn đường nào để đi, hắn đã quỳ xuống đất điên cuồng quỳ lạy Chu Tự.
- Làm ơn, ta cầu xin ngươi! Nể mặt chúng ta đều là người Hoa Hạ mà tha cho ta đi!
Hắn cũng cố gắng hết sức để sống sót, trán đập trên đất vang lên tiếng “cốp cốp”, trên mặt chảy dài hàng nước mắt.
Tuy nhiên, cho dù đối phương có dùng lực dập đầu với hắn đến chảy máu, trong mắt Chu Tự cũng không thấy chút thương hại. Bản thân hắn không phải là người theo đạo, nhưng mấy tháng sống kiểu nguyên thủy này đã làm trái tim hắn chai sạn đi vì trận chiến nhỏ bé này.
- Huynh đệ à, là ngươi ra tay trước, bây giờ đến cầu xin ta tha mạng như này có được không hả?
Chu Tự vừa nói xong bèn tiến đến gần.
Vương Lục Xung càng hoảng sợ hơn sau khi nghe thấy câu này.
- Không, không, không! Ta có thể giúp ngươi, ta có ích với ngươi! Ngươi biết đấy, ta cũng là Xuyên Việt Giả, ta có thể làm được nhiều việc mà những người bản địa này không thể làm được! Mà ta cũng có thể cung cấp thông tin cho ngươi, ngươi nhất định muốn biết sâu trong núi này còn có thế lực nào đúng không...
Vừa nói xong, Vương Lục Xung đã không thể đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mà co giò bỏ chạy, rõ ràng là sau khi nhìn thấy rằng việc cầu xin lòng thương xót là vô ích, hắn đã lên kế hoạch liều chết thoát thân. Nhưng làm sao hắn có thể trốn thoát được?
“Cường Hóa Tốc Độ!”
Sau khi kích hoạt chân ngôn, Chu Tự lắc mình dễ dàng đuổi kịp Vương Lục Xung đang cố gắng trốn thoát một cách tuyệt vọng, sau đó ánh mắt khóa lại, dùng cốt thương trong tay quật ngã hắn ra đất đồng thời nhanh chóng đâm vào điểm chí mạng của đối thủ.
Động tác này rất nhanh, cốt thương đâm thủng cổ Vương Lục Xung ngay tại chỗ.
Nhưng ý chí sinh tồn của Vương Lục Xung cũng rất ngoan cường, hắn không chết tại chỗ, hai tay nắm chặt thân thương cố gắng ngăn cản Chu Tự tiếp tục đâm xuyên vào.
Cùng lúc đó, từ miệng đối phương tràn đầy máu bắt đầu phát ra vài âm thanh kỳ lạ.
Chu Tự nghe xong liền cau mày, dùng hai tay nắm chặt cốt thương, sau đó trực tiếp ấn toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình đâm thẳng vào, máu bắn ra tung tóe, hoàn toàn kết thúc tính mạng của đối phương!
Sau đó nhìn thi thể Vương Lục Xung, Chu Tự buông lỏng bàn tay đang siết chặt, hít một hơi thật sâu. Đây không phải là Xuyên Việt Giả đầu tiên chết trong tay hắn, có lẽ cũng không phải là người cuối cùng.
Nhưng lần này khác với lần trước, tên này muốn đánh lén hắn, lúc đó không kịp suy nghĩ mà theo bản năng đã hoàn toàn giết chết đối phương. Nhưng lần này hắn đã chuẩn bị tinh thần và quyết tâm giết người này!
Nhưng suy cho cùng, hắn không phải là kẻ tâm thần có vấn đề thần kinh giết người không chớp mắt. Hơn nữa, đối phương cũng là một Xuyên Việt Giả người Hoa Hạ như hắn, sau khi giết người hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Hít thở sâu vài hơi, mới dần bình tĩnh lại.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca