Cùng với đất bắn lên tung tóe, khô lâu binh với ngọn lửa xanh đang cháy trong hốc mắt đã bò ra khỏi mặt đất. Không cần nhiều lời, chính xác là cách bố trí mà Chu Tự đã làm từ trước.
Đây là một trong những lý do chính khiến hắn chọn chiếm lấy doanh trại này, chính là vì để ứng biến theo tình hình. Dù sao một khi bọn họ lựa chọn chủ động, mai phục trước thì những khô lâu binh này về cơ bản sẽ vô ích.
Còn một nguyên nhân nữa là do “chiến thuật khiên thương” của hắn.
Hàng khiên chắn như thế này khó triển khai ở vùng núi có địa hình phức tạp, chỉ có thể trở thành vật cản.
Nếu muốn những tấm khiến chắn lớn này có giá trị, thực hiện thành công “chiến thuật khiến thương” thì chỉ có thể giữ chặt lấy doanh trại này, lôi kéo đối thủ đến chiến đấu.
Đối phương đang muốn đánh bại bọn họ và giành lại lãnh thổ, khả năng cao là bọn họ sẽ bị tấn công. Bây giờ sự thật đã chứng minh tất cả.
Vào lúc này, Vương Lục Xung vừa dẫn người của mình đang lao vào chiến trường đã bị bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột.
Hiển nhiên Vương Lục Xung không ngờ rằng Chu Tự đã chuẩn bị sẵn mai phục, ngay từ đầu đã quyết tâm cắt đứt đường chạy trốn của hắn.
Thế trận này rõ ràng là để ngăn cản hắn quay đầu bỏ chạy khi tình thế xấu đi.
Lúc Vương Lục Xung nhận ra điều này, sắc mặt hắn chợt tái nhợt.
Nhưng sau khi nhìn lại và xem xét kỹ hơn, hắn rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
- Chỉ có mười mấy bộ khô lâu thôi à?
Trước đây hắn đã nhìn thấy sức mạnh của những khô lâu binh kia, nếu chỉ có một chục khô lâu binh, theo hắn thấy thì chẳng có gì phải sợ.
Tuy nhiên, không biết có phải Vương Lục Xung thối mồm hay không nữa, vừa mới nói xong, hắn đã nghe thấy một tiếng “ầm” nghèn nghẹt, trên mặt đất phía sau vang lên một tiếng, những móng vuốt xương rõ ràng to dày hơn những con khô lâu binh thông thường trồi ra từ mặt đất.
Không cần nói thêm, Vương Lục Xung có thể cảm nhận rõ ràng có điều gì đó không ổn sắp xảy ra. Móng vuốt của bộ khô lâu này bám lấy mặt đất, nổ mạnh một cái, thân hình khô lâu vạm vỡ của Linh Cẩu Nhân bò ra khỏi bùn.
- Mẹ nó.
Ngoài hai từ này ra, Vương Lục Xung không biết phải nói gì vào lúc này nữa.
Ngay khi khô lâu Linh Cẩu Nhân xuất hiện, thậm chí còn chưa ra tay, chỉ với thân hình to lớn và vẻ ngoài hung dữ đã khiến cho đám người Vương Lục Xung chấn động. Sự xuất hiện của loại quái vật này hoàn toàn nằm ngoài sự suy đoán Vương Lục Xung.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thân hình cao gần hai mét lại có thể mang lại cho hắn cảm giác áp bức kinh khủng như vậy!
- Đây là loại quái vật gì?
Lúc này, hai mươi mốt người bao gồm cả Vương Lục Xung xông thẳng ra chiến trường yểm trợ đại quân đều sững sờ tại chỗ. Bản năng sinh tồn của các sinh vật không thể kiểm soát được đã bắt đầu điên cuồng thôi thúc bọn họ bỏ của chạy lấy người.
Tuy nhiên đường về đã bị cắt đứt, bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân đáng sợ này giống như một con hổ dữ chặn đường, đứng trên đường rút lui khiến bọn họ không còn đường chạy.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tự chắc chắn không thể cứ dây dưa mãi với bọn họ được…
“Cường Hóa Khô Lâu Binh!”
“Cường Hóa Tốc Độ Khô Lâu Binh!”
“Cường Hóa Thao Khống Khô Lâu Binh!”
Một loạt chân ngôn kết hợp nhanh chóng gia tăng sức mạnh, lúc này Chu Tự quyết tâm muốn kết thúc trận chiến này.
Dưới sự tăng cường nhiều lần từ sức mạnh chân ngôn, khô lâu Linh Cẩu Nhân lần đầu tiên tham gia trận chiến đã đột nhiên bùng phát với sức mạnh thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn, lao về phía hai mươi mốt người do Vương Lục Xung dẫn binh.
Hành động của khô lâu Linh Cẩu Nhân khiến Vương Lục Xung sợ hãi đến mức tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Cùng lúc đó, động tác tay của hắn là đẩy những thủ hạ bên cạnh xông lên, trong khi hắn tiếp tục rút lui.
- Lao lên, đều lên hết cho ta!
Rõ ràng đối mặt với khô lâu Linh Cẩu Nhân đáng sợ này, bản thân hắn cũng không dám xông tới mà chỉ có thể đẩy thuộc hạ của mình lên. Lúc này, thủ hạ của hắn vô cùng sợ hãi, nhưng sự thúc đẩy của thủ lĩnh cũng khiến bọn họ nhận ra rằng mình không còn lối thoát.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ chặt vũ khí trong tay, dũng cảm đối mặt với nó. Giây tiếp theo, nhìn thấy con Linh Cẩu Nhân quẹt móng vuốt bằng xương qua với tiếng la hét kèm theo máu bắn tung tóe từ chỗ kẻ đang lao tới.
Cảnh tượng này khiến những người phía sau khiếp sợ, đối mặt với một con quái vật như vậy, bọn họ yếu ớt hơn nhiều so với những gì bản thân mình tưởng tượng.
Nỗi sợ hãi tột độ xen lẫn tuyệt vọng ngay lập tức nhấn chìm bọn họ.
Con quái vật đã lao tới trước mặt, thân hình của chiến sĩ bộ tộc đối diện mỏng manh như tờ giấy trước móng vuốt xương của khô lâu Linh Cẩu Nhân.
Các móng vuốt xương không ngừng vung lên, bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân lao về phía trước, dễ dàng chém người như chém dưa cắt rau.
- Bảo vệ ta, đừng để ý tới chúng, con mẹ nó tới bảo vệ ta hết coi!
Các móng vuốt xương được bao phủ bởi dòng máu sền sệt, thậm chí do ngoài ý muốn bị xé toạc bụng ra, trực tiếp moi ruột của thành viên bộ tộc nào đó ra, lúc này trên đầu móng vuốt của nó vẫn còn treo một đoạn ruột lủng lẳng khiến Linh Cẩu Nhân trông giống như một con quái vật khát máu đáng sợ nhất.
Vương Lục Xung sợ mất mật, đồng thời không còn quan tâm đến tình hình trận chiến ra sao nữa, đối mặt với cái chết cận kề, hắn đã hét lớn kêu gọi mọi người tới bảo vệ mình.
Tình hình trận chiến hỗn loạn, tiếng hô hoán ồn ào.
Trong khi đội quân đông đảo của hắn phải đối mặt với đội quân khô lâu dây dưa, đồng thời cũng phải đối mặt với”chiến trận khiên thương” đang tấn công tới, nhiều người thực sự không chú ý đến sự xuất hiện của bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân ở đằng sau.
Bây giờ tiếng hét của Vương Lục Xung chắc chắn đã khiến một số thuộc hạ của hắn chú ý đến sự tồn tại của bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân này.
Những người nguyên thủy chưa từng nhìn thấy loại quái vật này đều sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.
Nhưng thủ lĩnh mang thức ăn đến và giúp bọn họ sinh tồn, Vương Lục Xung vẫn giữ một vị trí tương đối cao trong lòng bọn họ.
Khi các thành viên trong bộ tộc nghe lệnh, dù sợ hãi nhưng bọn họ vẫn lao tới hỗ trợ.
Tuy nhiên, Chu Tự rõ ràng sẽ không để chuyện này diễn ra quá suôn sẻ.
Trong khi đang khống chế đám khô lâu binh gây trở ngại ven đường, về trận địa phía mình, hàng khiên đã được rút về theo mệnh lệnh ban ra, Chu Trọng Sơn và Lý Sách đang sắp mất hết kiên nhẫn đã lập tức dẫn quân tấn công vào đại quân phe kia, khiến trận chiến chính thức mở màn.
Trong khoảng thời gian này, hơn chục khô lâu binh được bố trí bên cạnh bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân cũng nằm dưới sự kiểm soát của Chu Tự, chúng nhanh chóng đến hỗ trợ, tiến hành các hoạt động lấy khô lâu Linh Cẩu Nhân làm hạch tâm.
Mặc dù khô lâu Linh Cẩu Nhân này rất mạnh nhưng xét đến cùng thì nó chỉ là một cá thể mạnh mẽ.
Các thành viên trong bộ tộc trước đây rất dễ bị thương trước bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân này, nói thẳng ra là vì bọn họ đang hoảng loạn sợ hãi. không có dũng khí phản kháng chỉ có thể bị động chịu trận, thế thì chỉ có con đường chết.
Nhưng một khi đối phương vượt qua nỗi sợ hãi ban đầu, bắt đầu phản kháng lại thì tình thế sẽ khác.
Theo ước tính của Chu Tự, năm chiến sĩ bộ tộc phối hợp cùng nhau có thể tạo ra uy hiếp cho một bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân ở trạng thái bình thường.
Bởi vì sự linh hoạt và tốc độ của bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân ở trạng thái bình thường rất hạn chế nên dù mạnh đến đâu, nếu không đánh trúng được kẻ thù thì cũng vô ích.
Chỉ cần xác định được điểm yếu này, năm chiến sĩ bộ tộc phối hợp tốt thì bọn họ nhất định có thể chiến đấu. Nhưng chỉ cần Chu Tự buff thêm chân ngôn, độ linh hoạt và tốc độ của bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân đã tăng lên đáng kể.
Bù vào điểm yếu này cho bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân, lại dựa vào đặc tính của khô lâu binh là có thể trực tiếp lấy một địch mười, thậm chí một chọi hai mươi!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca