Chương 16: [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Cổ Vũ Phi Tước

Phiên bản dịch 7084 chữ

- Những viên đá này rất tốt, tìm mấy cái phù hợp nhặt về đi.

Trong quá trình đào những tảng đá này, hắn nhận thấy rất nhiều viên đá đáp ứng yêu cầu của hắn, về hình dáng lẫn độ cứng đều ổn.

Đã đến rồi, Chu Tự đương nhiên không có ý định để đám người Đại Sơn tay không trở về.

Sau khi chọn ra những tảng đá đạt yêu cầu, nhặt hết những tảng đá có thể nhặt được, đám người đã thành công trở về bộ tộc trước khi mặt trời lặn.

Cùng lúc đó, đám người Phi Tước đã săn chuột trong rừng đen cũng vừa quay trở lại.

Sau khi đếm chiến lợi phẩm, đám người Phi Tước đã bắt được tổng cộng hai mươi bảy con chuột trong một ngày!

Rõ ràng, trong đội đi săn, Phi Tước đã bắt được nhiều hơn, còn các thành viên khác trong tiểu đội trung bình chỉ bắt được một hai con.

Tuy nhiên, điều này có liên quan đến vị trí bọn họ triển khai đặt bẫy vẫn còn quá tập trung.

Sau khi rừng đen gần như bị khám phá hết, bọn họ sẽ có thể rải hết bẫy ra, hiệu quả sẽ càng cao hơn.

- Phương pháp xử lý những con chuột này cũng tương tự như đối với côn trùng, ngắt đầu, moi nội tạng, điểm khác biệt là da cũng phải được lột bỏ.

Chuyện lột da này, Chu Tự thoáng một hồi vẫn không biết nên biểu đạt sao mới được nữa.

May mắn thay, trong vấn đề này thì đám người Phi Tước đều là những người kỳ cựu, mỗi động tác đều rất thành thạo, trong hoàn cảnh điều kiện và dụng cụ tương đối hạn chế, bọn họ vẫn có thể lột ra được những tấm da chuột khá hoàn chỉnh.

Nhưng nghĩ thì, nhìn vào những chiếc lều da động vật và quần áo da động vật ở đó là biết.

Thời đại này, da động vật là nguồn tài nguyên vô cùng quan trọng đối với bọn họ nên phương pháp lột da đương nhiên trở thành một trong những kỹ năng sống thiết yếu.

Trong khi đám người Phi Tước đang vật lộn với lũ chuột, Chu Tự đã gọi mấy người Hồ Điệp đến, tìm một vài thanh gỗ thích hợp, buộc bằng da động vật, làm một cái lều nhỏ bằng da động vật.

Mục đích của cái lều này không phải để che gió mà là để che bếp khỏi mưa.

Dù sao thì đây cũng là mùa xuân, nếu trời mưa thì sẽ là chuyện phiền phức đến cỡ nào.

Vả lại gỗ thu thập được và những chiếc bát gốm chuẩn bị phơi khô cũng được tập trung ở đây.

Giảm tác động của thời tiết ở mức tối đa mà điều kiện cho phép.

Những con chuột và côn trùng đã được làm sạch sẽ nhanh chóng được xâu lại với nhau.

Mặc dù đám người Phi Tước chỉ mới làm chuyện này một lần trước đây, nhưng bây giờ có lẽ đã có chút thành thạo rồi.

Nếu nướng từng con trong số hai mươi bảy con chuột như vậy thì chắc chắn không kịp.

Vì vậy, Chu Tự dứt khoát trở thành người hướng dẫn, bắt đầu dạy mấy người Phi Tước cách nướng đồ ăn.

Trực tiếp đốt thêm ba bếp lửa, mười người một bếp lửa nướng thịt sẽ càng hiệu quả.

Trong khoảng thời gian này, không thể tránh khỏi việc có người nướng giỏi, có người nướng dở, nhưng so với tối qua thì mọi người đều nhận được nhiều đồ ăn hơn.

Gác lại chút vướng mắc trong lòng, trong môi trường này, một con chuột nướng muối chắc chắn là một bữa ăn ngon đối với bọn họ.

“Phù.”

Sau khi gặm sạch từng miếng thịt vụn trên từng khúc xương, nuốt miếng thức ăn cuối cùng, Chu Tự ngồi bên đống lửa thở ra một hơi dài. 

Trước đây, hắn thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng ăn thêm vài miếng lại là chuyện vui vẻ như vậy.

Trước khi trời tối hẳn, Chu Tự đã bình tĩnh lại được một lúc, bắt đầu vui lên, dạy mấy người Hồ Điệp bện túi bằng dây vỏ cây đã nạo.

Với chiếc túi này, các thành viên trong bộ tộc sẽ dễ dàng mang theo hơn sau khi bắt chuột hoặc côn trùng.

Hầu hết các kỹ thuật đan tay này đều có điểm chung, chỉ cần học được một kỹ thuật, việc đan những thứ khác sau này sẽ nhanh hơn nhiều.

Điều này đương nhiên cũng đúng đối với mấy người Hồ Điệp, dưới sự hướng dẫn cẩn thận của Chu Tự, bọn họ lần lượt nắm vững các kỹ thuật, hiệu quả của bọn họ đang dần được nâng cao.

Nhưng muốn đuổi kịp Chu Tự thì vẫn phải cố gắng nhiều.

- Phi Tước.

Vừa gọi, Chu Tự vừa ném chiếc túi vỏ cây mình vừa đan cho đối phương.

- Hôm nay ngươi làm rất tốt, ta thưởng cho ngươi.

Tuy không hiểu khen thưởng là gì nhưng Phi Tước hiểu ý Chu Tự, lập tức nở nụ cười rạng rỡ trên mặt.

- Cảm ơn thủ lĩnh.

Dưới ánh mắt ghen tị của các thành viên bộ tộc xung quanh, Phi Tước vừa nói vừa nghiên cứu công dụng của chiếc túi vỏ cây này.

Thấy hắn thực sự không hiểu được nghiên cứu, Chu Tự mỉm cười bước tới chứng minh cho hắn xem.

- Nhìn này, đây là miệng túi, ngươi chỉ cần cho ngón tay vào và rút ra, vậy thì miệng túi sẽ mở ra.

- Ồ!

Đúng lúc đó, thấy miệng túi vốn đang đóng kín, khó có thể nhét một ngón tay vào trong, lại được mở ra trong tay thủ lĩnh, bọn họ sững sờ há to miệng.

Đừng nói đến Phi Tước và Đại Sơn, ngay cả mấy người Hồ Điệp đi theo Chu Tự cũng không khỏi kêu lên.

Nhưng rõ ràng là vẫn chưa dừng lại.

- Bỏ đại thứ gì vào trong đó.

Chu Tự vừa nói vừa ném một viên đá to bằng nắm tay vào trong túi, sau đó kéo hai dây rút ở miệng túi, miệng rộng của túi đột nhiên thắt chặt.

- Vậy ngươi chỉ cần quấn dây hai vòng quanh miệng túi, tùy ý thắt nút là được.

Chu Tự nói xong lại ném túi vỏ cây cho Phi Tước.

Thiết kế tinh tế này đã khiến các thành viên bộ tộc đang theo dõi ngạc nhiên.

Đối với Chu Tự mà nói, thực ra hắn chỉ làm một chiếc túi đan thủ công có dây rút, nhưng đối với những thành viên trong bộ tộc chưa từng nhìn thấy thứ như vậy thì thiết kế này quả thật ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

Bọn họ thậm chí còn không thể hiểu được việc này được thực hiện như thế nào.

Đột nhiên, ánh mắt của đám người Đại Sơn nhìn về phía Phi Tước trở nên ghen tỵ mãnh liệt.

Cảm nhận được những ánh mắt liếc nhìn của đồng tộc xung quanh, Phi Tước nhanh chóng ôm chiếc túi vào trong lòng, sợ giây tiếp theo những tên này sẽ lao vào mình đoạt đi mất, khiến Chu Tự buồn cười.

- Được rồi, ta đã dạy mấy nàng Hồ Điệp cách làm chiếc túi này, sau này mọi người đều sẽ có.

Mặc dù Chu Tự đã nói như vậy, nhưng đám người Đại Sơn vào lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào Phi Tước không rời mắt.

Ngay cả những người không hiểu gì cũng có thể thấy những gì mấy nàng Hồ Điệp làm không cùng đẳng cấp với những gì thủ lĩnh đã làm ra.

Không biết có phải vì hôm nay đã ăn nhiều đồ ăn sau một thời gian dài đói khát nên tinh thần của mọi người tốt hơn hay không.

Nhìn đám người Đại Sơn và Phi Tước đang làm loạn, Chu Tự nghĩ tới điều gì đó bèn vẫy tay với Đại Sơn.

- À đúng rồi Đại Sơn, mấy người đêm qua đi hái cành với Đại Sơn đâu, đến đây để ta nhìn xem.

Sức mạnh của chân ngôn “Động Sát Chi Nhãn” không có bí mật nào lọt khỏi, vậy thì hắn cũng không có gì phải che giấu cả.

Cảm thấy hôm nay mình có trạng thái khá tốt nên có lẽ sẽ tận dụng thời điểm này để đọc hết bảng của những người còn lại trong bộ tộc.

Đầu tiên là Đại Sơn!

“Động Sát Chi Nhãn.”

Vào lúc đó, khi kích hoạt chân ngôn, bảng điều khiển của Đại Sơn nhanh chóng xuất hiện trước mắt hắn.

Tên: Đại Sơn

Giới tính: Nam

Tuổi: 17

Chủng tộc: Nhân tộc

Trạng thái: Mệt mỏi

Chân ngôn: Không

Thiên phú: Đại Sư Vũ Khí: Đối mặt với những nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, cách tốt nhất là học sử dụng mọi thứ có trong tay một cách linh hoạt!

Vũ dũng: ★★☆☆

Trí lực: ★★☆

Tinh thần: ★★☆

Sức chịu đựng: ★★☆☆

Chỉ huy: ★★

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ của Phi Tường De Lại Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!