Khoảnh khắc bảng của Đại Sơn xuất hiện, Chu tự dường như nghe thấy một tiếng “Sử Thi Tử Sắc”.
Vũ dũng và sức chịu đựng đều có giới hạn cao nhất là bốn sao, Đại Sơn được định sẵn sẽ trở thành một mãnh tướng rất có năng lực!
Trí tuệ và tinh thần đều trên ba sao đã hoàn toàn vượt qua trình độ của người bình thường, dựa theo tiêu chuẩn của hắn thì đã đạt tới trình độ nhân tài xuất sắc.
Tệ nhất là chỉ huy chỉ có hai sao.
Nhưng hai sao cũng chỉ như người bình thường, không có nghĩa là thua kém người bình thường. Hơn chín mươi phần trăm người trên thế giới này đều có hai sao, chuyện này bản thân không có gì để ý kiến.
Tuy nhiên, điều này chứng tỏ Đại Sơn không có bất kỳ kỹ năng lãnh đạo quân sự xuất sắc nào.
Trong tương lai, khi được huấn luyện đầy đủ, thì đây chỉ là một mãnh tướng để sử dụng, nhiều nhất cũng chỉ có thể lãnh đạo một ít quân lính.
Dưới tiền đề này, tài năng “Đại Sư Vũ Khí” hoàn toàn phù hợp với vị trí mãnh tướng của hắn, cũng coi như là bổ sung cho nhau.
Nhiều người nhìn qua đều thấy, về cơ bản đây là một tập hợp hai sao điển hình.
Sự thật đã chứng minh, không dễ để người bình thường đạt được ba sao dù chỉ là một trong năm thuộc tính này.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần một thuộc tính trong số đó có thể đạt ba sao là đủ để khiến bản thân nổi bật so với những người bình thường! Mà sự thay đổi vị trí sao này là một khoảng cách không thể vượt qua đối với người phổ thông!
Nghĩ theo cách này thì hiện tại ba sao thực sự là một tài năng đáng được bồi dưỡng.
“Có vẻ như không thể mù quáng theo đuổi bốn năm sao, nếu không sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan là không còn người nào để dùng.”
- Thủ lĩnh, ngươi nhìn thử xem, nơi này nên đan như thế nào?
-
Trong lúc Chu Tự đang suy nghĩ, bên cạnh vang lên tiếng của Đồ Điệp.
Chu Tự liếc nhìn túi vỏ cây trong tay Hồ Điệp.
- Đúng, là như vậy.
Sau khi nhận được xác nhận từ hắn, Hồ Điệp gật đầu, động tác trên tay rõ ràng trở nên tự tin hơn.
Trong khoảng thời gian này, lại nhìn Hồ Điệp đang đắm chìm trong công việc.
“Đợi đã, hình như mình chưa xem qua bảng của Hồ Điệp?”
Từ lúc hắn xuyên qua đến nay, thời gian hắn ở cùng với ba mươi mốt thành viên bộ tộc này chỉ chưa đầy hai ngày.
Thành thật mà nói, tính cả Đại Sơn và Phi Tước, Chu Tự khẳng định chưa nhớ được đến năm người.
Hết cách rồi, hắn không thể nào nhớ nhanh được như vậy, cộng thêm tất cả những thành viên trong bộ tộc này đều nhếch nhác, việc này càng làm tăng thêm khó khăn cho việc ghi nhớ của Chu Tự.
Dựa trên tiền đề này, ngoại trừ đám người Đại Sơn, đêm qua hơn hai mươi người trong bộ tộc không phải ai cũng đều đứng trước đống lửa, đồng thời cũng không phải ai cũng đứng im bất động để hắn lần lượt đến nhận mặt.
Không có gì lạ khi hắn bỏ sót ai đó nếu không chú ý.
“Dù sao thì, cũng không mất nhiều công sức để xem thêm một người nữa.”
Nghĩ đến đây, Chu Tự lại kích hoạt “Động Sát Chi Nhãn” để xác nhận bảng của Hồ Điệp.
Tên: Hồ Điệp
Giới tính: Nữ
Tuổi: 16
Chủng tộc: Nhân tộc
Trạng thái: Mệt mỏi
Chân ngôn: Không
Thiên phú: Khéo Tay: Thỉnh thoảng đôi bàn tay này cũng khiến người ta lấy làm kinh ngạc.
Vũ dũng: ★★
Trí tuệ: ★★☆☆
Tinh thần: ★★☆
Sức chịu đựng: ★★☆
Chỉ huy: ★☆
Sau khi nhìn thấy một loạt hai sao trước đó, bảng của Hồ Điệp cũng đủ khiến hắn phải ngạc nhiên.
Trên thực tế, Chu Tự đã chuẩn bị tinh thần trước khi mở ra, cảm thấy ít nhất thì bảng của Hồ Điệp cũng phải có ba sao.
Bởi vì hắn phát hiện ra rằng những người xuất sắc luôn xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của bọn họ.
Lấy Hồ Điệp làm ví dụ, không khó để nhận thấy khi làm những món thủ công này, nàng đã học nhanh hơn bốn người còn lại trong nhóm thủ công, đồng thời nàng cũng làm tốt hơn.
Theo tiền đề này, giới hạn trên của bảng thuộc tính rằng năm thuộc tính của Hồ Điệp đã vượt quá sự mong đợi của hắn, đạt đến trình độ có hai ba sao, một bốn sao duy nhất, hắn khó mà không ngạc nhiên.
Là thiên phú “Khéo Tay” đã đặt nền móng cho nàng, chỉ cần trau dồi một cách cẩn thận, nàng nhất định sẽ trở thành một nhân viên hậu cần quan trọng.
Đặt mình sang một bên, mặc dù không mở được bảng “Truyền Thuyết Hoàng Kim”, nhưng giờ đây hắn đã có trong tay ba bảng “Sử Thi Tử Sắc”, hắn cảm thấy tương lai dường như không quá đen tối.
Sau khi trời tối, phân công người ở lại canh lửa, đun nước và gác đêm, đám người bắt đầu nghỉ ngơi sớm.
Ở thời đại này không có trò chơi giải trí gì.
Đồng thời, bọn họ đã mệt mỏi một ngày mới để sinh tồn trong đó có Chu Tự, bây giờ bọn họ đều chỉ muốn ngủ, ngày hôm sau phải dậy sớm.
Đêm cứ như vậy mà trôi qua, Chu Tự ngủ rất say, sáng hôm sau dậy muộn hơn hôm qua một chút, điều này cũng chứng tỏ hắn ngủ ngon hơn trước.
Điểm khác biệt so với trước đó là sáng nay khi hắn bước ra khỏi lều, bên ngoài không có quá nhiều người đợi hắn ra lệnh.
Bởi vì ngay từ ngày hôm qua, hắn đã sắp xếp từ trước.
Đội chế tạo, đội tuần tra, đội thu thập và đội săn bắn của bộ tộc, mỗi đội đều có người phụ trách riêng, bọn họ đều đã biết phải làm gì sau khi thức dậy.
Điều này cũng giúp Chu Tự dư ra thêm thời gian.
Suy cho cùng, nếu những đội này cần hắn sắp xếp và lãnh đạo hàng ngày thì hắn sẽ lãng phí rất nhiều thời gian bắt đầu từ lúc thức dậy.
Khi hắn bước đến chỗ dụng cụ lọc nước ngọt, các thành viên khác trong bộ tộc đã uống nước và bắt đầu công việc của ngày mới, nên lúc này hắn không cần phải quan tâm đến quyền lợi của những thành viên đó.
Hắn bưng nửa bát nước ngọt trong bát vỏ hạt lên “ừng ực” uống sạch.
Hai ngày qua, hắn thật sự phải đếm từng ngụm khi uống nước, giờ hắn uống một hơi hết nửa bát, thực sự khiến bản thân có cảm giác như đang uống một chai cocacola mát lạnh sảng khoái giữa thời tiết mùa hè bốn mươi mấy độ.
Nhưng cảm giác đói không thể loại bỏ hoàn toàn, nói cho cùng vẫn không đủ thức ăn.
Theo kinh nghiệm cá nhân của hắn trong hai ngày qua, ăn một bữa một ngày hoàn toàn không thể đủ dinh dưỡng, ít nhất phải hai bữa một ngày chứ hả?
Để có thêm thức ăn, bọn họ cần tăng phạm vi săn bắn.
Mà nếu muốn tăng phạm vi săn bắn, bọn họ phải tăng tốc độ khám phá.
Nhanh chóng hoàn thành việc khám phá rừng đen đã trở thành ưu tiên hàng đầu.
Hiện tại, nhóm thu thập do Đại Sơn đứng đầu đang thu thập nguyên liệu trong khi khám phá rừng đen. Ở giai đoạn này, phạm vi khám phá vẫn nằm ngoài rìa rừng đen.
Chu Tự không hề bất mãn với hiệu quả thăm dò đó.
Bản thân việc này phải được thực hiện từng bước một, đây là cách an toàn nhất để khám phá từ bên ngoài theo vòng tròn.
Vì sự phát triển tiếp theo của bộ tộc, Chu Tự chắc chắn có việc riêng phải làm trong ngày mới này.
- Ừ, chỉ thế thôi!
Từ đống đá lớn mà đám người Đại Sơn nhặt về, hắn so sánh từng tảng một rồi cẩn thận chọn ra mớ tảng đá đợt đầu tiên.
Không cần nói nhiều, hắn muốn dùng những tảng đá này để chế tạo mẻ rìu đá đầu tiên cho bộ tộc Diêm Hồ của mình!
Để bộ tộc Diêm Hồ của bọn họ chính thức bước vào thời kỳ đồ đá!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca