Sau này hắn nhất định sẽ giao việc sản xuất rìu đá cho đội thủ công do Hồ Điệp quản lý, dù sao phạm vi “thủ công” cũng rất lớn.
Nhưng trước đó, hắn phải tự mình nghiên cứu, nếu chính mình còn không hiểu, làm sao có thể dạy cho đám người Hồ Điệp được?
Xét đến bối cảnh hiện tại của thời đại, tầm quan trọng của các công cụ bằng đá là điều không thể nghi ngờ.
Không quá lời khi nói rằng trước khi bọn họ phát hiện ra quặng sắt đồng, có được điều kiện kỹ thuật để nấu chảy và rèn đúc, công cụ bằng đá là công cụ quan trọng nhất của bọn họ.
Dưới tiền đề này, cách tiếp cận đơn giản và sớm nhất là tìm một loại đá phù hợp và trực tiếp sử dụng.
Mà muốn nâng cấp, vậy thì phải dùng đến “mài”.
Mài không có nghĩa là chỉ lấy một hòn đá rồi mài nó ở đó là được, từ “mài” trong này thực chất là đang chỉ đến va đập.
Người khác không biết, nhưng Chu Tự ở trong thôn khi còn nhỏ cũng đã làm những việc tương tự.
Lúc bấy giờ, ngoài việc bẻ một số cành cây để làm kiếm chơi đùa, đôi khi bọn họ còn thích tìm một số tảng đá, đập vỡ rồi tìm một số viên đá bị đập vỡ có hình thù dùng làm vũ khí.
Từ “mài” trong này đại khái có nghĩa như thế này.
Tất nhiên, trong thao tác thực tế, chắc chắn không thể tùy tiện như lúc nhỏ mà phải tỉ mỉ hơn.
Lấy rìu đá làm ví dụ, trước tiên cần tìm một tảng đá phù hợp, loại bỏ đường viền thô rồi bắt đầu mài.
Vào lúc này, Chu Tự bắt đầu dùng tay đập đá, cảm thấy mình đang giống như quay về tuổi thơ, vui vẻ vô cùng.
Bây giờ nghĩ lại, trí tuệ của đứa trẻ này gần giống như người nguyên thủy.
Chỉ là trẻ con làm việc đó cho vui, còn người nguyên thủy làm việc đó để chế tạo công cụ sinh tồn.
Cùng với động tác gõ nhẹ của Chu Tự, tiếng đá va chạm tiếp tục vang vọng trong doanh trại.
Bao gồm cả đám người Hồ Điệp đang làm túi vỏ cây vào thời điểm đó, các thành viên bộ tộc ở lại đây không khỏi tò mò liếc nhìn hắn.
Về vấn đề này, Chu Tự mặc kệ bọn họ, tiếp tục bận rộn với việc trước mắt.
Đây chắc chắn là một công việc vất vả, nhất là khi mỗi ngày chỉ có một bữa ăn.
Chưa kể độ chính xác của việc mài này hoàn toàn không được đảm bảo, trong nhiều trường hợp, hiệu quả mài không thể đáp ứng được mong đợi ban đầu của bản thân.
Trước tình huống này, Chu Tự chỉ có thể thả lỏng chính mình.
Ở thời đại này, bọn họ không có cách nào đưa ra yêu cầu về độ chính xác.
Hắn đã mài mười chiếc rìu đá, đương nhiên là mỗi chiếc đều khác nhau.
Mang tâm lý này, công việc diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều.
Chiếc rìu đá đầu tiên, Chu Tự đập chỗ này chỗ kia nên khó tránh khỏi việc phải mài dũa thêm một lúc.
- Ừm… Hẳn là được rồi.
Chu Tự duỗi bàn tay vốn đã đau nhức vì đập đá, thấy táng đá trong tay đã có hơi ra hình dáng, nhìn một lúc, cuối cùng cũng bước vào quá trình mài.
Công sức và thời gian cần thiết ở giai đoạn mài lại nhiều hơn ở giai đoạn đập.
Trên thực tế, chiếc rìu đá này hiện tại có thể dùng được rồi, nhưng Chu Tự vẫn còn muốn mài, dành đủ thời gian và sức lực để đổi lấy một vũ khí hữu ích hơn, hắn tin rằng khoản đầu tư này chắc chắn rất đáng giá.
Trong vô thức, theo tiếng mài dũa, một buổi sáng lặng lẽ trôi qua, chiếc rìu đá trong tay ngày càng đẹp đẽ, Chu Tự không khỏi nhếch mép cười.
Để mà nói chiếc rìu đá này đã mài nhẵn hoàn toàn thì chắc chắn không phải vậy.
Theo ý kiến riêng của hắn, những gì hắn có thể làm tốt nhất chỉ là đánh bóng sơ qua, nhưng hiện tại chắc hẳn đã đủ rồi.
Nhặt được một sợi dây vỏ cây có độ dày phù hợp, nắm lấy một đầu, chuyện sau đó chính là sở trường của hắn.
- Xong!
Cầm chiếc rìu đá đầu tiên trong tay, Chu Tự không khỏi thử vung vẫy hai lần, lúc này hắn cười như một đứa trẻ.
Khi còn nhỏ, chỉ cần nhặt được một cành cây rồi đặt tên là “Đăng Long Kiếm” thôi là đã đủ để vui vẻ cả ngày, nhưng khi lớn lên lại không bao giờ có được trải nghiệm đó nữa.
Nhìn từ góc độ hiện đại, rìu đá này có thể trông giống như một tảng đá thô ráp, nhưng nó đã được hắn mài dũa trong môi trường hạn chế, bỏ sức lực và mồ hôi của mình vào đó, cẩn thần mài dũa từng chút một.
Cảm giác thành tựu mãnh liệt được tạo ra trong quá trình này là điều mà không một thứ nào ở hiện đại có thể mang lại cho hắn.
Chiếc rìu đá trong tay khiến hắn lúc này tìm thấy cảm giác phấn khích và thỏa mãn nguyên thủy và thuần khiết nhất!
- Đây, ngươi cầm lấy cái này! Phối hợp với ta đến kiểm tra vũ khí mới.
Nóng lòng gọi một thành viên bộ tộc chịu trách nhiệm tuần tra đi ngang qua, cầm một cây gậy hợp để làm vũ khí ném qua cho hắn.
- Cầm ngang nó, đúng, cứ vậy! Chuẩn bị sẵn sàng, ta tới đây.
Nói xong, Chu Tự lao tới, vung rìu đá trong tay đánh vào khúc gỗ nằm ngang trong tay đối phương.
Trong khoảnh khắc, chỉ có một tiếng “rắc” giòn tan, kèm theo là mùn cưa bay tứ tung, khúc gỗ bị gãy khi phát ra âm thanh khiến thành viên bộ tộc đang cầm thanh gỗ ngây ra như phỗng.
Chu Tự không để ý tới hắn, lập tức kiểm tra lưỡi rìu đá, sau đó mỉm cười hài lòng.
Về cơ bản, nếu có thể làm được đến nước này đã không thành vấn đề nữa.
Đi đến đống lửa, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các thành viên trong bộ tộc, Chu Tự uống hết nửa bát nước, trong lúc vừa định làm một chiếc rìu đá khác, đồng thời bảo hai người trong bộ tộc đứng xem và học hỏi, rồi bắt đầu dạy bọn họ làm ra sao thì đám người Đại Sơn quay lại cùng với các thành viên của đội thu thập.
Không giống như đội đi săn, đội thu thập sẽ gom đủ lượng vật tư sau nửa ngày thu thập.
Vì thế bọn họ thường chọn quay về trại để cất vật tư, uống nước và nghỉ ngơi rồi lại lên đường tiếp.
- Đại Sơn, ngươi về đúng lúc lắm.
Vừa nhìn thấy Đại Sơn quay về, Chu Tự nhanh chóng ra hiệu cho hắn tới bên này, sau đó cầm chiếc rìu đá trong tay lên.
Lúc này, trong lòng thực sự hơi không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn giao nó cho Đại Sơn.
- Cái này cho ngươi.
Khoảnh khắc cầm chiếc rìu đá vào tay, đôi mắt của Đại Sơn đột nhiên sáng lên sau khi ước lượng trọng lượng của nó trong tay.
Thiên phú Đại Sư Vũ Khí của hắn hẳn là đã được kích hoạt, tuy Chu Tự chưa giải thích nhưng hắn đã hiểu đại khái thứ này dùng để làm gì rồi.
- Cảm ơn thủ lĩnh!
Việc có được vũ khí mới đã khiến Đại Sơn rất phấn khích.
Đồng thời, cũng nâng cao hơn nữa sự tự tin của hắn trong việc khám phá.
- Thăm dò rừng đen bên kia sao rồi?
- Cảm thấy gần như hoàn thành rồi, nếu không có gì khác xảy ra, chúng ta có thể từ từ bắt đầu khám phá bên trong rừng đen vào ngày mai.
Chu Tự nghe thấy tiến độ khám phá từ Đại Sơn đã gật đầu, nảy ra một ý tưởng trong đầu.
“Ngày mai tính tiếp… Hôm nay phải làm việc nhanh hơn, gọi thêm một vài người tới cùng mài, hẳn là có thể làm kịp.”
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca