Đứng dậy nhìn đám cỏ đã cao gần đến đầu gối, Chu Tự tiếp tục kích hoạt “Động Sát Chi Nhãn”.
Gần đây Chu Tự càng ngày càng cảm thấy “Động Sát Chi Nhãn” này thực sự là một năng lực hữu dụng.
Dù sao chỉ cần xuất hiện sự vật hoặc sự việc gì đáng nghi ngờ, việc trực tiếp sử dụng “Động Sát Chi Nhãn” là điều đúng đắn!
Sau khi mở tầm nhìn ra, mọi chuyện trở nên rõ ràng, Chu Tự nhanh chóng phát hiện có rất nhiều bộ xương và một số bức tường vỡ vụn rơi vãi trong khắp đám cỏ dại.
“Những bức tường vỡ này có lẽ đến từ một số tòa kiến trúc nào đó. Nhưng đây làm sao là thứ mà những người nguyên thủy ngày nay có thể tạo ra!”
“Theo truyền thuyết xa xưa của họ, trước thế giới này lẽ ra phải có một thời đại được cai trị bởi các Cựu Thần. Nhưng sau đó các vị Cựu Thần chết đi, nên thời đại đó cũng bị hủy diệt theo?”
Cần phải biết rằng, những người được gọi là Cựu Thần đều có sức mạnh phi thường.
Nếu những vị Cựu Thần này có thể chết và thời đại bị hủy diệt, thì vùng đất nơi đây nhất định đã xảy ra một cuộc chiến tranh kinh hoàng!
“Nói cách khác, những bức tường đá và những bộ xương này rất có thể là còn sót lại từ thời đại trước.”
Nghĩ đến đây, Chu Tự đột nhiên trở nên hưng phấn hơn một chút.
Xuyên Việt Giả trước đây không có “Động Sát Chi Nhãn”, cho nên có thể không phát hiện ra.
Những bộ xương được tìm thấy trên đường đi đều do Chu Trọng Sơn và những người khác trực tiếp mang trên lưng đem về, dù gì hiện giờ hắn đã có được chân ngôn “Thao Khống Khô Lâu”, có chuẩn bị ắt sẽ có lúc dùng tới.
Trong quá trình đó, đôi mắt của hắn xuyên qua đám cỏ dại đang đung đưa trong gió, với sự gia trì của “Động Sát Chi Nhãn”, Chu Tự nhanh chóng phát hiện ra một tia sáng le lói ở sâu trong đồng cỏ.
“Tìm thấy rồi!”
Không chút do dự, Chu Tự nhanh chóng chạy tới, đẩy đám cỏ dại sang một bên. Tia sáng bị chôn vùi dưới lớp bụi dày đặc.
- Đến đây giúp ta nào.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Chu Trọng Sơn và Đại Thạch không hề lãng phí thời gian liền nhanh chóng tới hỗ trợ một tay.
Sau khi đào được khoảng sáu bảy centimet cát, một góc tường đá hiện ra trước mặt.
- Đào nó ra.
Đại Thạch vẫn không hiểu thủ lĩnh của họ đang làm gì, nhưng Chu Trọng Sơn và những người khác đều biết, họ đã từng trải qua những điều tương tự trước đây, cho nên ai cũng cố gắng phải đào sâu hơn.
Một góc của bức tường đá nặng ít nhất bảy mươi tám mươi cân, bị chôn sâu trong đất, họ phải tốn rất nhiều công sức mới đào ra được.
Chu Tự nhìn thoáng qua toàn bộ, sau khi đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới, về cơ bản có thể xác nhận rằng đó hẳn là một tấm bia đá có kết cấu và kiểu dáng khác với những bức tường bị vỡ, nhưng không hiểu vì sao mà tấm bia đá này chỉ còn lại một góc.
Dưới sự quan sát của “Động Sát Chi Nhãn”, hắn có thể nhìn thấy một chữ ở góc tấm bia này mờ đến mức gần như không thể nhìn thấy được.
Và tia sáng đó tỏa ra từ chính tự phù này.
Chu Tự không chút do dự, nhanh chóng hấp thu lấy nó.
Cũng giống như trước đây, một tự phù chân ngôn mới xuất hiện trong tâm trí. Điều mà tự phù này hiện lên là…
“Binh!”
Giống như trước đây, chỉ với một tự phù thì không thể phát huy bất kỳ tác dụng đáng kể nào.
Nhưng mỗi một chữ đều cho hắn một số ý tưởng.
“Nếu thu thập đủ các ký tự này, mình có thể nhận được câu chân ngôn tương ứng bằng cách kết hợp các ký tự lại với nhau không?”
“Thậm chí vào lúc đã sở hữu câu chân ngôn, liệu mình vẫn có thể tách từng ký tự ra và lắp ráp lại thành câu mới hay không?”
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Chu Tự liền cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, dường như hắn đã đạt được vô hạn khả năng!
Đồng cỏ này khá rộng lớn, sau khi kiểm tra sắc trời, rõ ràng Chu Tự chưa có ý định hồi phủ.
Việc phát hiện ra tự phù chân ngôn càng khiến hắn tin chắc trên thảo nguyên này hẳn phải có rất nhiều điều tốt đẹp được chôn giấu.
Ông trời sẽ không phụ người có tâm.
Sử dụng sức mạnh của “Động Sát Chi Nhãn” để nâng cao hiệu quả thăm dò, dưới sự điều tra cẩn thận hắn đã tìm thấy tự phù chân ngôn thứ hai trên một mảnh bia đá được tìm thấy ở nơi khác.
“Phú!”
Trong khoảng thời gian này, mặt trời đã dần lặn về phía tây, sau khi trời tối, đồng cỏ không còn an toàn nữa.
Để tránh những rắc rối không đáng có, Chu Tự nhặt đống xương cốt và thu hoạch hai tự phù chân ngôn khi nãy, hài lòng trở về doanh địa.
Hôm nay chắc chắn không kịp quay trở lại bộ lạc Diêm Hồ.
Vì vậy hắn dự định sẽ qua đêm tại đây ở Hắc Nguyệt doanh.
Trên thực tế, ngay từ đầu hắn đã đưa ra quyết định như vậy. Trước khi đến đồng cỏ này, hắn đã ra hiệu cho một thành viên trong bộ tộc chạy về bộ tộc Diêm Hồ để truyền tin.
Một người bộ hành thì tốc độ hẳn sẽ tương đối nhanh, mẩm tính thời gian thì có lẽ đã về tới nơi từ lâu rồi.
Trở lại Hắc Nguyệt doanh, trong doanh trại của bộ tộc, những thành viên vừa mới đầu hàng của Hắc Nguyệt tộc bây giờ đang nhìn chằm chằm thủ lĩnh mới của mình đầy háo hức.
Hiển nhiên, bọn hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ cho đến khi thủ lĩnh mới quay lại ra lệnh.
- Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu nhóm lửa và nấu ăn thôi.
Bữa tối của Hắc Nguyệt tộc về cơ bản nằm trong dự liệu của Chu Tự.
Món ăn mà mọi người có thể chia sẻ cơ bản là một bát canh cá và nửa con cá nướng.
Thành thật mà nói, ngoại trừ bữa ăn nhai chân nhện dạo nọ, thức ăn của bộ tộc này hoàn toàn vượt trội so với bộ tộc Diêm Hồ.
Đây có lẽ là lợi thế tự nhiên của việc được hỗ trợ bởi một hồ nước ngọt và có nguồn cá phong phú.
Tất nhiên, họ cũng có thứ mà bên kia không có, đó là muối.
Chỉ cần nêm một chút muối là đủ để biến món cá nướng và canh cá của họ thành một món hoàn toàn khác!
Đối với những thành viên của tộc Hắc Nguyệt chưa từng thử gia vị trước đây, thì rắc gia vị lên cũng đủ để trực tiếp làm mới thế giới quan của họ.
Dù sao thì đối với họ, canh cá và cá nướng đã đủ ngon rồi.
Nghĩ đến cảnh họ lần đầu tiên uống canh cá và ăn cá nướng, Đại Thạch gần như có thể thề rằng hắn đã từng thực sự nghĩ rằng mình sẽ ăn món này cả đời không bao giờ biết chán!
Cho đến hôm nay, hắn mới được nếm thử món canh cá và cá nướng do tân thủ lĩnh nấu.
Chỉ một ngụm đã hoàn toàn lật đổ lời thề trước đó.
Giống như hành động rải muối nhẹ nhàng của tân thủ lĩnh, mới vậy thôi đã bác bỏ hoàn toàn cảm xúc cao trào đối với món ăn mà vị cựu thủ lĩnh từng mang đến.
Vào lúc này, các thành viên của Hắc Nguyệt tộc, bao gồm cả Đại Thạch, dường như đã bị tước đoạt mọi khả năng ngôn ngữ. Họ không biết phải nói gì chứ đừng nói đến việc phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Chỉ biết vùi đầu vào ăn ngấu nghiến!
Cũng không biết có phải là do họ tưởng tượng hay không nhưng sau khi ăn xong, tất cả đều cảm thấy trạng thái chung của bản thân đã tốt lên.
Và đây chắc chắn không phải là ảo ảnh.
Cảm giác này xảy ra nhờ việc bổ sung muối.
Muối không chỉ được tìm thấy trong “muối”. Trong hoàn cảnh bình thường, thực phẩm họ ăn còn chứa một số muối sinh học. Người nguyên thủy duy trì các chức năng sinh học của mình bằng cách hấp thụ muối sinh học.
Nhưng cũng giống như lấy việc ăn làm ví dụ, “không đói” và “no” là hai việc khác nhau.
Đương nhiên, lượng muối sinh học cung cấp trong thực phẩm trước đây không thể so sánh được với lượng muối tinh thể Chu Tự rắc trực tiếp lên được.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca