Từ buổi trưa vội vàng trở lại doanh trại Hắc Nguyệt cho đến buổi chiều bắt đầu làm đồ thủ công không ngừng nghỉ, Chu Tự chỉ rảnh rỗi chưa tới vài phút.
Mặt trời đã lặn về hướng Tây, trong doanh trại bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, nhân lúc các thành viên trong bộ tộ đều trở về hết rồi, Chu Tự đứng dậy…
- Mọi người tập trung lại đây, bây giờ ta định thành lập một đội vận chuyển gồm năm người, công việc chính là chở một số nhu yếu phẩm từ doanh trại Hắc Nguyệt đến doanh trại Diêm Hồ, sau đó chở than và muối từ doanh trại Diêm Hồ về doanh trại Hắc Nguyệt.
Ở doanh trại Hắc Nguyệt bên này, dưới sự chú ý của tất cả thành viên bộ tộc, Chu Tự nhanh chóng giải thích nội dung công việc của đội vận chuyển.
- Làm được việc này cần rất nhiều thể lực, những người có thể lực xuất sắc đều bước ra.
Ngoại trừ đám người Chu Trọng Sơn ra, bây giờ Chu Tự có ấn tượng rõ ràng còn chưa tới năm người.
Hết cách, ai bảo năm thuộc tính của bọn họ đều là hai sao chi.
Tất nhiên, hắn không có ý chê đánh giá hai sao này của bọn họ, về cơ bản hắn đã hiểu đánh giá hai sao này là cấp độ của một người bình thường.
Vậy bình thường thì có vấn đề gì à?
Trên thế giới này phần lớn mọi người đều là người bình thường, cũng có một số ít người bình thường cho rằng mình phi thường.
Người ta ước tính rằng hơn chín mươi phần trăm nhân loại là người bình thường hai sao, nhưng chính những người bình thường này mới chiếm đại đa số nhân loại và là một phần không thể thiếu của bộ tộc!
Chỉ là dù không chê nhưng bọn họ trong mắt Chu Tự lại thiếu điểm ấn tượng và độ nhận diện.
Toàn bộ đều là hai sao, Chu Tự không cách nào biết được ai trong số những người này có thể lực tốt hơn từ bảng năm thuộc tính của bọn họ.
Điều duy nhất có thể phân biệt được khả năng của bọn họ ở một mức độ nhất định chính là những thiên phú cũng bình thường không kém kia.
Nhưng vẫn còn một vấn đề, có quá nhiều người, hắn khó có thể nhớ rõ ràng tất cả.
Về việc sử dụng “Động Sát Chi Nhãn” để quan sát lại tất cả những thành viên trong bộ tộc sẽ tiêu hao rất nhiều, thực tế hắn không muốn vì việc này mà tiêu hao không cần thiết.
Rốt cuộc, theo kế hoạch, hắn dự định sẽ nghiên cứu chân ngôn “Thao Khống Khô Lâu” sau một thời gian nữa.
Nhưng bây giờ chỉ có mười một mười hai người đi ra, cho nên đây không phải là vấn đề lớn.
“Động Sát Chi Nhãn.”
Những thiên phú thông thường như “Cao Thủ Thu Thập” hay “Ý Chí Kiên Cường” rõ ràng không đáp ứng được yêu cầu của Chu Tự.
“Ngươi, ngươi, ngươi và ngươi…”
Sau khi cân nhắc và so sánh chính xác, Chu Tự nhanh chóng chỉ ra năm người của đội vận chuyển.
- Các ngươi chỉ có năm người. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ chịu trách nhiệm về công việc này.
Trên thực tế, để nâng cao hiệu quả vận chuyển, Chu Tự thực ra đã nghĩ đến việc làm một chiếc xe đẩy bằng gỗ hay gì đó.
Nhưng trong thời đại này, bánh xe hay vòng bi lại có thể dễ dàng chế tạo đến vậy sao?
So với việc làm xe đẩy bằng gỗ, giờ đây hắn thiên về thuần hóa các động vật như bò và ngựa hơn, để những con vật này đến giúp chở đồ.
Nhưng đáng tiếc là hắn vẫn chưa gặp được chúng nó.
Một khi gặp được, có lẽ kế hoạch của hắn có thể rẽ sang một hướng khác, bắt đầu kỷ nguyên chăn nuôi đầu tiên.
Dù sao thì, sau khi mọi việc ở đây được giải quyết và ổn định, đội trinh sát khám phá bên ngoài có thể bắt đầu hành động.
Hy vọng lúc đó có thể thu hoạch được gì đó.
Sau khi phân công các ứng viên vào đội vận chuyển, mọi người đi ăn uống và nghỉ ngơi.
Về phần Chu Tự hắn đã làm theo kế hoạch ban đầu của mình, nghiên cứu chân ngôn “Thao Khống khô Lâu”.
- Trọng Sơn, tập hợp tất cả những khô lâu mà ngươi đã thu thập được lại đây.
- Vâng!
Sau khi nhận được lệnh, Chu Trọng Sơn nhanh chóng hành động, triệu tập nhân lực, sau mấy bận vòng tới vòng lui, trước mắt Chu Tự chẳng mấy chốc đã đầy những khô lâu.
Bọn họ đếm số lượng, tổng cộng có ba mươi chín bộ mà bọn họ đã mang về từng phần trong vài ngày qua.
Bầu trời lúc này đã tối sầm, Chu Tự đang ngồi giữa đống xương khô, trông thực sự quái dị.
Đối với loại tình huống này, rõ ràng các thành viên ban đầu của doanh trại Hắc Nguyệt đã quen, dù sao thì thủ lĩnh trước của bọn họ cũng đã làm như này.
Về phần những thành viên ban đầu của bộ tộc Diêm Hồ, vì người ngồi đó là Chu Tự nên bọn họ không hề sợ hãi.
Cũng không có ý định né tránh đám đông, từng âm điệu cổ xưa nhanh chóng vang lên từ trong miệng của Chu Tự.
“Thao Khống Khô Lâu.”
Chỉ thoáng chốc, một sức mạnh vô hình lan rộng, khiến hốc mắt trống rỗng của những khô lâu sáng lên những tia sáng màu xanh lá cây, sau đó phát ra âm thanh “răng rắc”, những khô lâu bò dậy từ nền đất.
Vào lúc đó, Chu Tự hơi ngạc nhiên khi nhìn những khô lâu đứng xung quanh mình.
Bởi vì vào lúc này, toàn bộ ba mươi chín khô lâu ở nơi đây đều đứng dậy!
Hắn mang theo tâm lý muốn xem mình có thể khiến cho bao nhiêu khô lâu sống dậy sau khi thi triển chân ngôn, nhưng sự thật lại vượt quá tưởng tượng của hắn.
Phải biết rằng khi một người xuyên qua khác thi triển “Thao Khống Khô Lâu” để phát động cuộc tấn công, tổng số khô lâu binh chỉ có khoảng hai mươi bộ.
Chu Tự không nghĩ tới lúc đó đối phương chỉ có thể tìm được hai mươi khô lâu, mà khả năng cao là đối phương chỉ có thể khống chế được số lượng khô lâu như này.
Nhưng hắn lại dễ dàng vượt qua con số ấy.
Đồng thời, đừng quên rằng sở dĩ hắn lúc này khiến cho ba mươi chín khô lâu sống dậy được là vì xung quanh chỉ có ba mươi chín khô lâu chứ không phải vì hắn chỉ có thể điều khiển được ba mươi chín khô lâu thôi!
Nhìn thấy tình huống đó, Chu tự sau khi suy nghĩ một lúc đã có manh mối..
“Điều này có lẽ liên quan đến thuộc tính 'tinh thần' của mình ngay từ đầu đã được ba sao, là người duy nhất có sức mạnh đặc biệt xuất sắc vào lúc này.”
“Theo ý tưởng đó, tức là sức mạnh của thuộc tính 'tinh thần' sẽ ảnh hưởng đến khả năng của chân ngôn, điều này có thể được phản ánh qua số lần sử dụng, tức là mức tiêu thụ, hoặc được thể hiện ở cường độ…”
Theo dòng suy nghĩ, Chu Tự bắt đầu cố gắng điều khiển những khô lâu này, thiết lập đội hình tấn công mà mình muốn, nhưng những khô lâu dường như không hiểu ý của hắn lắm, chỉ thế trận đơn giản thôi cũng có vẻ khó mà hiểu được.
Sau đó Chu Tự đổi ý.
“Tiến về phía trước!”
Lần này, các khô lâu cuối cùng cũng hiểu ra, lần lượt tiến về phía trước.
“Tấn công tảng đá đó!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đám xương khô lập tức vung tay tấn công tảng đá không ngừng.
“Ta cuối cùng cũng hiểu, những khô lâu này chỉ có thể hiểu được những mệnh lệnh rất đơn giản, nếu độ khó tăng lên một chút…”
Nghĩ đến đây, Chu Tự lại ra lệnh.
“Nhặt tảng đá lên.”
Đúng như dự đoán, những khô lâu không biết phải làm gì, chết cứng tại chỗ.
Như này để Chu Tự hiểu cơ bản về chúng.
Nói một cách đơn giản, cứ coi chúng như những loài động vật có chỉ số IQ thấp hơn chó, không thể thực hiện được những mệnh lệnh phức tạp.
Dưới tiền đề này, kết hợp với phỏng đoán trước đó của hắn, một ý tưởng mới đã nảy ra trong đầu.
“Thử xem sao.”
Suy nghĩ này lóe lên, giọng điệu cổ xưa lại vang lên từ miệng Chu Tự…
“Thao Khống Khô Lâu Binh!”
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca