Nếu mỗi ký tự chân ngôn được tách riêng lẻ rồi tập hợp lại.
Không cần phải nói, đây chính là tổ hợp có tỷ lệ thành công cao nhất mà Chu Tự hiện tại có thể nghĩ tới!
Gần như cùng lúc hắn niệm chuỗi chân ngôn này, sức mạnh vô hình lại lan rộng ra, khiến ba mươi chín khô lâu nằm rải rác xung quanh phát ra âm thanh “răng rắc” liên tục, như thể đang được rèn luyện bởi sức mạnh chân ngôn kia.
Vào lúc đó, ba mươi chín khô lâu trước mặt mang đến cho Chu Tự những thay đổi thị giác mà mắt thường hoàn toàn có thể nhìn thấy được.
Những khô lâu trước đó đều trông rời rạc và thậm chí xiên vẹo, cảm giác như một cú va chạm bình thương thôi cũng có thể khiến chúng vỡ tan thành từng mảnh.
Nhưng bây giờ tư thế đứng của bọn chúng rõ ràng đã dần thẳng thóm hơn.
Sự thay đổi tư thế này khi được đặt lên khô lâu sẽ phản ánh sự gia tăng sức mạnh và cường độ của thân thể.
Lúc này, Chu Tự hiểu ra, những khô lâu mà hắn điều khiển thông qua “Thao Khống Khô Lâu” căn bản không thể coi là khô lâu binh được, chúng chỉ là những khô lâu bình thường mà thôi.
Nhưng bây giờ, với khô lâu mà hắn đã tạo ra bằng “Thao Khống Khô Lâu Binh” đã được điều chỉnh và nâng cấp, đó mới là khô lâu binh thực sự!
Việc thay đổi ký tự chân ngôn sẽ trực tiếp nâng cấp chân ngôn.
Tuy nhiên, mức tiêu thụ cũng tăng lên.
Chu Tự vẫn có chút cảm giác đối với việc tiêu thụ này, mỗi lần sử dụng chân ngôn, hắn sẽ có cảm giác như có thứ gì đó bị lấy đi khỏi cơ thể.
Trước đây, chỉ có thể sử dụng “Thao Khống Khô Lâu” để khiến ba mươi chín bộ khô lâu đứng lên.
Nhưng bây giờ, khi hắn chuyển hóa chân ngôn thành “Thao Khống Khô Lâu Binh” rồi thi triển chân ngôn lần nữa, cảm giác đó càng trở nên rõ ràng hơn, đủ để chứng minh mức tiêu thụ tăng lên.
Đồng thời, sau khi những khô lâu binh đã được sống dậy thì mức tiêu thụ sẽ nhỏ lại.
Trên thực tế, mỗi giây những khô lâu binh này tồn tại, chúng tiếp tục tiêu thụ sức mạnh của hắn, nhưng so với khi kích hoạt sức mạnh của chân ngôn để khiến chúng sống dậy, mức tiêu thụ sức mạnh liên tục này không đáng kể.
Nhưng ngay cả mức tiêu thụ này là tối thiểu cũng không thể bỏ qua nếu tồn tại trong thời gian dài.
Sau khi nhận ra điều này, Chu Tự nhanh chóng điều chỉnh suy nghĩ của mình.
“Có vẻ như mình không thể mù quáng theo đuổi số lượng khô lâu binh, còn phải xem xét sức mạnh của bản thân có thể duy trì những khô lâu binh này trong trận chiến trong bao lâu.”
“Nghĩ từ một góc độ khác, nếu muốn tiêu diệt đối thủ trong giai đoạn đầu của trận chiến ở tần suất cao, thì ý tưởng sử dụng “Thao Khống Khô Lâu” để tiết kiệm nhân lực hơn cũng chưa chắc là không thể.”
Với suy nghĩ này, Chu Tự nhìn đến Chu Trọng Sơn.
- Trọng Sơn, đặt rìu đá xuống đất.
Sau khi nhận được lệnh, Chu Trọng Sơn không lãng phí thời gian mà trực tiếp làm theo.
Sau khi nhìn thấy chiếc rìu đá được đặt xuống, Chu Tự bắt đầu cố gắng ra lệnh cho một trong những khô lâu binh.
- Cầm rìu đá lên.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, khô lâu binh trực tiếp bước về phía trước, cúi người cầm rìu đá lên.
Cảnh tượng này khiến các thành viên cũ trong bộ tộc Hắc Nguyệt đang theo dõi không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Bởi vì trong ấn tượng của bọn họ, những khô lâu binh do thủ lĩnh trước của bọn họ điều khiển hoàn toàn không thể sử dụng vũ khí.
Khô lâu binh không sợ chết, ngoài sức mạnh hạn chế và thân hình tương đối mỏng manh, nhược điểm của chúng là các đòn tấn công thiếu sát thương.
Nhưng một khi kết hợp với vũ khí, khả năng sát thương của khô lâu binh chắc chắn có thể được cải thiện rất nhiều.
Sau đó, Chu Tự cố gắng điều động khô lâu binh thành một số đội hình tấn công.
Đúng như dự đoán, sau khi được chính thức nâng cấp từ “khô lâu” thành “khô lâu binh”, khả năng làm theo mệnh lệnh của bọn chúng đã trở nên mạnh mẽ hơn đáng kể, dường như chỉ số IQ của chúng cũng cao hơn.
Tuy nhiên, bọn chúng vẫn chỉ có thể hiển thị một số đội hình đơn giản, còn đối với những đội hình tương đối phức tạp thì vẫn vượt quá khả năng.
May mắn thay, điều này đã đủ đối với Chu Tự rồi.
“Tiếp theo, chúng ta cần xem hiệu quả chiến đấu của những khô lâu binh này.”
Nghĩ đến đây, Chu Tự trực tiếp mệnh lệnh cho một chiến binh trong bộ tộc đi ra.
- Ta muốn xác nhận sức mạnh chiến đấu cá nhân của khô lâu binh này, ngươi chiến đấu với nó, nhưng vì để cho an toàn, vũ khí sử dụng trong cuộc chiến sẽ là gậy gỗ.
Nếu để Chu Trọng Sơn đến, nhất định là chiến thắng áp đảo, căn bản không có gì có thể so sánh được, cũng vì lý do này mà Chu Tự đặc biệt chọn ra một chiến binh bình thường trong bộ tộc.
Khi đối phương nghe nói chỉ dùng gậy gỗ, hắn dương nhiên không sợ hãi, bèn cầm gậy gỗ đi đến.
Trong khoảng thời gian này không có gì phải nhiều lời, các thành viên bộ tộc xung quanh tự nhiên xếp thành vòng tròn, xem náo nhiệt.
Đúng như dự đoán, ăn dưa thì thời đại nào cũng có.
Biểu cảm trên khuôn mặt bọn họ đầy vẻ thích thú, nghĩ kỹ thì, trong thời kỳ nguyên thủy chưa có thứ gì để giải trí, đây thực sự là một thú vui giải trí hiếm có đối với bọn họ.
Đám đông bất ngờ theo dõi trận chiến khiến chiến binh bộ tộc căng thẳng, nếu thất bại thì đó chẳng phải là một sự mất mặt rất lớn sao?
Khi nghĩ đến điều này, sự căng thẳng trong lòng khiến hắn càng cảnh giác hơn.
Tuy nhiên, Chu Tự không hề có ý định dây dưa với hắn mà trực tiếp ra hiệu cho khô lâu binh tấn công bằng gậy gỗ.
Khi chiến binh bộ lạc nhìn thấy khô lâu binh chủ động chiến đấu, hắn càng lo lắng hơn, đối điện với đòn tấn công, hắn nhanh chóng giơ cây gậy lên để chặn lại.
Giây tiếp theo, một tiếng “cộp” vang lên, hai thanh gỗ va chạm nhau sau một thoáng dừng lại, chiến binh bộ tộc sau khi sững người đã bình tĩnh lại, trực tiếp giơ gậy gỗ lên dùng sức mạnh bùng nổ, xông tới khô lâu binh lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Rõ ràng, trong trận giao chiến đơn giản, hắn đã nhận ra khô lâu binh không mạnh lắm.
Tận dụng cơ hội đối phương mất thăng bằng, chiến binh bộ tộc không chút do dự, lập tức đuổi theo, chỉ bằng một đòn, hắn đã khiến khô lâu binh hoàn toàn ngã xuống đất.
Đòn này nếu là khô lâu trước đó thì e là đã trực tiếp bị vỡ vụn, nhưng sức bền bộ xương của khô lâu binh này rõ ràng cao hơn thế.
Mặc dù bị đập xuống đất nhưng bộ xương vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị ảnh hưởng gì đến hành động của nó.
Đồng thời, nó không hề cảm thấy đau đớn, sau khi bị đánh ngã, nó lập tức đứng dậy khỏi mặt đất bằng tay và chân, vung cây gậy gỗ, phát động một đòn tấn công khác.
Tuy nhiên, so với khô lâu binh, thể lực của chiến binh bộ tộc chắc chắn vượt trội hơn về mọi mặt.
Hơn nữa, cách tấn công của khô lâu binh rất đơn giản, ngoài chém ra thì chỉ còn là những đòn đâm trực diện, dễ dàng nhìn thấu, dù khô lâu binh ỷ vào cường độ cơ thể cao hơn, nhưng đánh thêm mấy trận thì cuối cùng vẫn không cách nào thoát khỏi số phận bị đánh tơi tả.
Trong mắt người xem, chiến binh bộ lạc vẫn giành chiến thắng rất dễ dàng.
Nhưng chỉ có Chu Tự biết rằng trong trận quyết đấu này, ưu thế lớn nhất của một cá thể khô lâu binh trên thực tế không được phát huy.
Phải biết rằng ưu điểm lớn nhất của một cá thể khô lâu binh là nó không sợ chết, ưu điểm này chỉ có thể phát huy được khi được thay thế bằng những vũ khí lợi hại hơn và chiến đấu liều lĩnh chống lại kẻ thù.
Chưa kể lũ khô lâu binh thường không chiến đấu một mình mà phần lớn chúng tụ tập thành từng nhóm.
Dù sao thì sau lần đấu đó, Chu Tự khá hài lòng với màn trình diễn của khô lâu binh.
Đồng thời, cũng xác nhận suy nghĩ trước đây của hắn.
“Quả nhiên, chân ngôn có thể tùy ý kết hợp để sử dụng! Việc này thú vị rồi đó…”
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca