Sau khi đặt tên ngay và luôn xong, Chu Tự vô thức quay lưng lại nhìn, chỉ thấy vào lúc này, hơn chục chiếc lều da động vật đơn giản đã được dựng lên.
Vốn dĩ cũng chẳng khó khăn bao nhiêu cả.
“Bộ tộc nguyên thủy nào cũng như này đi.”
Tạm thời bỏ qua những điều này, sự chú ý của Chu Tự lúc bây giờ vẫn tập trung vào công việc trước mặt.
Đó là nhóm lửa!
Đúng lúc này, đám người Phi Tước cũng ôm theo nhánh cây quay về.
- Đặt tất cả vào đây, rảnh thì đến giúp đỡ xé vỏ cây ra, sau đó tìm một viên đá hoặc vũ khí thích hợp gì đó, bắt đầu cạo cành cây này, ta muốn cạo thành những sợi vụn.
Bao gồm cả đám người Phi Tước vừa trở về, các thành viên trong bộ tộc nhận lệnh dù đói và mệt nhưng vẫn tuân theo.
Hắn dự định trước tiên sẽ cạo nhiều nhiều gỗ vụn ra, đến lúc đó nhóm lửa sẽ dễ hơn.
Trong khoảng thời gian này, bản thân Chu Tự đương nhiên cũng không hề rảnh, hắn lấy tới một cây thương, sau đó… tháo ra!
Cây thương của thời đại này nói thẳng ra thì chỉ là một cây gỗ dài, phần trên buộc vào một mảnh xương sắc bén, hay gọi là cốt thương.
Nhưng cây thương này khá lạ, bên trên vậy mà buộc một xương ống vào…
Chủ nhân ban đầu của chiếc xương ống này chắc hẳn khá to lớn, khiến cho độ dài và chiều dài của chiếc xương ống này có thể so sánh với cánh tay của hắn.
Vì phần xương gãy ra có chỗ bén nhọn nên nó được dùng để làm cốt thương.
- Cầm phần xương này đi rửa sạch, lát nữa ta cần dùng tới.
Sau khi giao khúc xương cho thành viên bộ tộc bên cạnh, Chu Tự cầm trong tay sợi dây da thú dùng để buộc khúc xương ban nãy.
Sau đó tìm một cành cây có chiều dài và độ bền phù hợp, buộc hai đầu lại là đã hoàn thành một công cụ đơn giản.
Không cần phải nói, hắn dự định dùng cách lấy lửa kiểu dây cung, so với đánh lửa kiểu thường, Chu Tự cảm thấy cách này có hiệu quả hơn.
Hắn xếp một ít vụn gỗ mà mọi người đã cạo được trong khoảng thời gian này lên trên, sau đó quấn que tạo lửa mà hắn cẩn thận lựa chọn xung quanh lại bằng dây, mọi công việc chuẩn bị đã hoàn tất.
Hít một hơi thật sâu, bây giờ Chu Tự thực sự cảm thấy căng thẳng, tự hỏi liệu có phải vì do có quá nhiều người nhìn mình hay không.
“Mình cũng không thể như xe tuột xích được!”
Đây không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà ở thế giới nguyên thủy này, nếu không thể nhóm lửa, khi trời tối mọi thứ sẽ hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Không ai có thể đảm bảo có bao nhiêu mối đe dọa đáng sợ đang rình rập trong đêm tối này!
Không lề mề, với lực kéo liên tục từ cả hai tay cầm dây cung, que đánh lửa ở giữa nhanh chóng bắt đầu khoan với tốc độ cao, khiến các thành viên bộ tộc xung quanh thảng thốt kêu lên.
Mặc dù đây chỉ là một cấu trúc rất đơn giản nhưng đã hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết thông thường của bọn họ, mang đến cho bọn họ sức ảnh hưởng hoàn toàn mới.
Hít một hơi thật sâu, Chu Tự duy trì tốc độ cao.
Thành thật mà nói, đây thực sự là một công việc rất vất vả, sau khi kéo dây tốc độ cao, toàn bộ cánh tay của hắn bắt đầu cảm thấy đau nhức.
Nhưng hắn không dám thả lỏng chút nào.
- Làm ơn làm ơn, nhanh cháy đi cho ta nhờ!
So với những thành viên trong bộ tộc trông kiệt sức và gầy gò, Chu Tự nghĩ rằng thể trạng của mình tốt hơn.
Bây giờ để nhóm được lửa, hắn cũng phải cố gắng hết sức.
Không biết có phải ông trời có nghe thấy lời cầu nguyện của hắn hay không, khi một làn khói xanh bốc lên, nhịp tim của Chu Tự tăng nhanh.
Thần kinh căng thẳng, sau khi lấy que nhóm ra lửa, Chu Tự trực tiếp nằm trên mặt đất, nín thở, cẩn thận từng li từng tí đẩy những vụn gỗ xung quanh.
Cách đó giống như bảo vệ đứa bé mỏng manh nhất trên đời. Dần dần, khói ngày càng lớn, tia lửa nhỏ do ma sát tạo ra cuối cùng biến thành ngọn lửa lớn, bốc cháy sau khi tiếp xúc với nguyên liệu bén lửa.
Thấy vậy, Chu Tự nhanh chóng di chuyển ngọn lửa sang bếp đá gần đó, ở đó đã chất củi và mùn cưa rải rác.
Nhìn thấy ngọn lửa nhanh chóng lan rộng và ngày càng bùng cháy, sự phấn khích bị kìm nén của hắn cuối cùng đã biến thành một tiếng reo hò kêu thành tiếng.
Hơi thở gấp gáp khiến ngực hắn phập phồng kịch liệt. Trước đó, Chu Tự chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ cần nhóm lửa thôi cũng có thể mang lại cho mình cảm giác hưng phấn và thành tựu mãnh liệt như vậy! Cảm thấy như thể bản thân đã đạt được một kỳ tích nào đó!
Sau một hồi hoan hô, Chu Tự dường như nhớ ra điều gì đó, vô thức nhìn xung quanh.
Vào lúc này, các thành viên bộ tộc xung quanh hắn đã quỳ xuống, quỳ lạy trong khi hắn đang hò reo, với vẻ mặt đầy cuồng nhiệt!
Đối với người nguyên thủy, nếu muốn có được lửa, bọn họ chỉ có thể cầu nguyện với ông trời để được ban lửa.
Theo lẽ thường, con người không thể tự mình tạo ra lửa được.
Nhưng Chu Tự đã làm được!
Kết hợp với địa vị của hắn là “Thiên Tuyển Chi Tử”, các thành viên trong bộ tộc giờ đây nhìn hắn như thể đang nhìn một vị Thần!
Chu Tự hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc, hắn vẫn rất hài lòng với kết quả trước mắt.
- Mọi người đứng dậy đi.
Chu Tự vừa nói vừa đưa chiếc nồi bằng vỏ cây lớn nhất cho Đại Sơn.
- Đi đổ đầy nước vào đi.
Đồng thời, Phi Tước cũng làm theo mệnh lệnh của Chu Tự, gom tất cả côn trùng mà bọn họ lấy về lại với nhau.
- Những con côn trùng này, ai nấy đều làm như này, ngắt bỏ đầu, đây là nội tạng…
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn làm việc này, nhưng trông cũng khá thành thạo đấy chứ.
- Đừng vứt đầu và nội tạng đã bị ngắt đi, đều tập hợp hết ở chỗ Phi Tước, dùng cành cây buộc chặt những xác côn trùng còn lại.
Bên này vừa nói xong, Đại Sơn đằng kia đã quay về với một bình đầy nước.
Lúc này, hắn đã kê sẵn một chiếc kệ đơn giản trên bếp đá, đồng thời dùng dao găm răng thú của Đại Sơn khoét hai lỗ nhỏ trên chiếc nồi bằng vỏ.
Lấy một khúc xương mỏng hơn luồn trực tiếp xuyên qua chính giữa rồi đặt nồi lên bếp đá để đun sôi nước.
Tất nhiên, như vậy vẫn chưa đủ, cho dù nước trong hồ muối có đun sôi thì cũng không thể uống được, hắn cần lấy được nước ngọt thông qua quá trình chưng cất.
Nhưng hiện tại, hắn không có thiết bị nào đáng tin cậy cả, nên chỉ có thể dựa vào tư duy khác biệt của mình để đưa ra ý tưởng.
Hắn tìm một tấm xương khá thích hợp để đặt lên đó, giữ cho tấm xương nghiêng ở một góc độ nhất định.
Bằng cách này, hơi nước sẽ bốc lên và các giọt nước sẽ ngưng tụ trên tấm xương. Vì tấm xương bị nghiêng nên các giọt nước sẽ trượt xuống đáy tấm xương.
Tại vị trí này, Chu Tự nối trực tiếp ống xương đã được rửa sạch làm đường ống dẫn nước, nước cất nhỏ giọt xuống sẽ chảy vào bát bằng vỏ bên dưới dọc theo đường ống.
Toàn bộ quá trình này không đạt hiệu suất cao lắm, nhưng đây là cách tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.
Trong toàn bộ quá trình này, các thành viên bộ tộc xung quanh cũng bị choáng váng trước “thiết bị khai thái nước ngọt” mà Chu Tự đã tạo ra.
Mặc dù bọn họ không thể hiểu được đó là gì nhưng tất cả vẫn bị sốc!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca