Để “thiết bị khai thác nước ngọt” của hắn hoạt động bình thường, bọn họ nhất định phải liên tục thêm củi vào để đun sôi.
Trong thời kỳ nguyên thủy muốn thứ gì cũng không có này, việc uống được miếng nước thực sự không dễ dàng.
Trong khi chờ nước ngọt tích tụ, côn trùng đã xử lý xong, có thể bắt đầu “tận hưởng”.
Vì chưa có thành viên nào trong bộ tộc từng làm việc này trước đây nên nhiệm vụ gian khổ “nướng xiên” đương nhiên tới tay Chu Tự.
Trước khi xuyên qua, Chu Tự rất thích thịt nướng, được coi là chuyên gia nướng thịt.
Khả năng kiểm soát nhiệt độ của hắn cũng đứng nhất nhì trong tiểu đội xiên nướng bọn họ, đến đây thì coi như là tài nghệ trấn áp quần chúng.
Bản thân loài côn trùng này rất nhiều dầu, dưới kỹ thuật nướng của Chu Tự, dầu bắt đầu chảy lên.
Cùng lúc đó, những thành viên bộ tộc xung quanh vô thức khụt khịt, không hiểu vì sao, một ít nước bọt tiết ra từ miệng lưỡi khô khốc, làm ướt miệng của bọn họ.
“Sắp xong rồi.”
Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu, Chu Tự lấy một ít hạt tinh thể muối nhặt được từ vành đai muối gần hồ, rồi rắc một ít lên xiên.
Đồ có sẵn trong tự nhiên, hắn dại gì mà không dùng?
Sau khi rắc muối và lật hai lần cho muối tan, Chu Tự đưa xiên côn trùng lên miệng, há miệng cắn một con côn trùng đã nướng trong miệng.
Còn làm công tác tư tưởng cái khỉ khô! Hắn đói sắp thấy mấy ông mặt trời rồi!
Chưa kể hắn cũng từng ăn thịt nướng tương tự.
Sau khi cắn một miếng, Chu Tự rõ ràng cảm nhận được lớp vỏ giòn vỡ ra, toàn bộ protein bùng nổ trong khoang miệng.
Hương vị về cơ bản đùng như những gì hắn mong đợi, khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Sau đó, vừa nhai côn trùng trong miệng, hắn vừa đưa xiên cho Phi Tước đang ở bên cạnh.
- Mỗi người một con, chia ra đi, đừng vội nuốt, hãy nhai kỹ trong miệng thêm vài lần trước khi nuốt, làm vậy để tăng cảm giác no lâu.
Thời gian có hạn, côn trùng bọn họ bắt được cũng có hạn, trong tình huống này, hắn chỉ có thể chia cho mỗi người một con trước.
Trước tới nay, việc phân chia đều là kiểu chia không đồng đều do tình trạng khan hiếm, đặc biệt khi thứ này con liên quan đến sống còn của bọn họ, Chu Tự không muốn gây ra xung đột dân sự vì vấn đề phân phối lương thực.
Trước đó, các thành viên trong bộ tộc luôn bắt sâu bọ rồi cho thẳng vào miệng mà chẳng thèm làm chín, thậm chí còn không cắt đầu, moi nội tạng.
Trước đó, Phi Tước hoàn toàn không có khái niệm “ăn ngon” gì cả, cho đến lúc cho côn trùng đã nướng vào miệng, cắn mở lớp vỏ giòn…
Hắn đã bị bất ngờ!
Đối với hắn, ăn chỉ để sinh tồn, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng con con trùng này lại có thể ngon đến thế!
Không biết tại sao, nhưng vào lúc này, hắn thực sự muốn khóc.
Sau khi hít sâu, không quên nhiệm vụ Chu Tự đã giao phó, Phi Tước bắt đầu phân phát côn trùng nướng cho từng người một.
Những phản ứng sau đó về cơ bản giống với phản ứng của Phi Tước.
Lúc này, trong vòng lặp vô tận lại xuất hiện một thứ mới đã quấn lấy các thành viên trong bộ tộc, đó là bọn họ hy vọng có thể ăn đồ ăn như vậy mỗi ngày! Bắt đầu nảy sinh dục vọng!
Đồng thời, vào thời điểm này, thời đại ăn lông ở lỗ đối với bọn họ mà nói, đã qua đi hoàn toàn…
Trong khoảng thời gian đó, Chu Tự có thể cảm nhận rõ ràng rằng mọi người càng ngày càng tôn trọng mình.
Nếu trước đó lý do khiến các thành viên trong bộ tộc nghe lời Đại Sơn nhiều hơn là vì Đại Sơn đã tích lũy uy tín với bộ tộc trong thời gian dài.
Vào lúc này, uy tín tăng vọt của Chu Tự trong bộ tộc đã hoàn toàn nghiền nát Đại Sơn trong phút chốc.
Việc hắn dễ dàng làm được, Đại Sơn thậm chí ngay cả thành viên trong bộ tộc cũng chẳng ai có thể làm được, đây quả thật là nghiền nát một chiều.
“Bây giờ mình đã biết tại sao các vị hoàng đế trước đây lại thích những tên tham quan nịnh thần nịnh bợ mình như vậy, cảm giác tuyệt đến vậy mà.”
Cho dù biết điều này không tốt, Chu Tự cũng không khỏi cảm thấy có chút kiêu ngạo trước những ánh mắt tôn kính mình như Thần kia.
Sau đó một tiếng kêu từ bụng đã kéo hắn về hiện thực…
“Ăn chưa có no.”
Hắn là một người trưởng thành bình thường, bỏ qua vấn đề có ngấy hay không này, về mặt khẩu vị, một mình hắn có thể ăn hết một đĩa côn trùng nướng, còn có thể ăn thêm một bát cơm to.
Bây giờ côn trùng nướng này thậm chí còn không đủ để hắn nhét kẽ răng nữa.
Chu Tự đang muốn kiếm thứ gì khác để lấp đầy bụng, bèn để mắt tới chiếc bát đựng nước làm bằng vỏ trái cây.
Hiệu suất tổng thể có vẻ nhanh hơn hắn nghĩ, chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã hứng được gần đầy bát nước.
Chu Tự vốn đã khát nước vô cùng, cũng không khách khí, sau khi ra hiệu cho Phi Tước ở bên cạnh lấy thêm một bát bằng vỏ để thay vào đó, đã trực tiếp bưng bát đầy hơn nửa nước kia uống từng ngụm.
Không biết có phải do lâu ngày hắn không uống nước hay không, nhưng nước cất bình thường này lại khiến hắn cảm thấy ngon hơn bất kỳ thứ nước nào trên đời.
Cố nén cảm xúc muốn uống một hơi hết sạch, Chu Tự đưa phần nước ngọt còn lại trong bát cho Phi Tước như thường lệ.
- Mỗi người một hớp nhỏ, đi chia ra đi.
- Vâng.
So với tác động trực quan mà côn trùng nướng mang lại cho bọn họ trước đây, đối với loại nước cất này, các thành viên trong bộ tộc lại bình tĩnh hơn nhiều.
Trong lòng thực sự có một cảm giác bất ngờ, nhất là đối với những người đã từng uống nước hồ trước đây.
Nếu không phải trước đó Chu Tự đã làm ra nhiều hành động như vậy, đã được bọn họ coi như Thần, thì những người này nhất định sẽ không dám dễ dàng uống nước này.
Uống xong bọn họ sẽ chỉ nghĩ đó là một phép màu!
Tuy nhiên, chỉ nửa bát nước như vậy chắc chắn không đủ để mọi người uống, những người chờ đợi phía sau khó tránh khỏi sẽ sốt ruột, Chu Tự thấy thế bèn nói thẳng…
- Đừng nóng vội, ở đây còn nhiều nữa, mọi người đều có nước để uống.
Nói xong quay sang hỏi Phi Tước.
- Vỏ cây này trước đó lấy ở đâu?
- Ở trong này.
- Được, đều tập trung qua đây uống nước đi.
Một người đam mê game chiến lược kinh doanh như Chu Tự, hầu hết đều làm việc theo kế hoạch, vậy thì khả năng càng chơi càng giỏi này sẽ mạnh thêm.
Chu Tự cũng là người rất có kế hoạch, từ việc khám phá rừng đen đến dựng trại, đốt lửa lấy nước, trong đầu đều đã có kế hoạch rất chi tiết.
Việc hắn phải làm bây giờ là thực hiện kế hoạch của mình từng bước một.
- Đại Sơn, lúc trời còn chưa tối, dẫn theo vài người đi nhặt thêm cành cây.
Chu Tự sau khi ra lệnh, chuyển sự chú ý sang những thành viên khác trong bộ tộc đang tụ tập xung quanh mình.
- Bây giờ ai cũng giống ta, lấy một đoạn vỏ cây có độ dài vừa phải rồi cùng nhau nạo vỏ cây như thế này, từng bước một, đừng hấp tấp.
Trong bóng tối của rừng đen, bọn họ chỉ tìm thấy hai thứ có thể dùng làm thức ăn, đó là côn trùng và chuột.
Trước đây Chu Tự đã chứng kiến tốc độ chạy của lũ chuột, bắt chúng bằng tay là chuyện không thực tế.
Cách tốt nhất là đặt bẫy! Đợi cho đến khi lũ chuột đó lao vào bẫy!
Nói đến chuyện này, Chu Tự thực sự phải cảm ơn nãi nãi nghỉ hưu rồi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chỉ làm một số công việc thủ công ở nhà để kiếm chút tiền tiêu vặt cho vui.
Vì vậy, mỗi khi về quê trong kỳ nghỉ đông hay hè, hắn đều cùng bà làm chút việc gì đó ngẫu hứng, điều này giúp hắn thành thạo kỹ năng sinh tồn.
Bây giờ đã thực sự có ích!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca