Trời đã gần tối, đội dò thám do Diệp Kinh Hồng dẫn đầu, xuất phát từ sáng sớm đã an toàn trở về doanh trại Hắc Nguyệt trước khi trời tối.
Đội dò thám ở thời đại này bị hạn chế bởi nhiều điều kiện khác nhau, về cơ bản không thể đi xa được.
Ngoài ra, phải mất thời gian để đi lại, thực tế thì không thể dò thám gì nhiều chỉ trong một ngày.
Tuy nhiên, Chu Tự vẫn hài lòng với hiệu quả của Diệp Kinh Hồng, theo báo cáo mới nhất, hôm nay bọ họ đã khám phá gần như một phần ba vòng tròn bên ngoài doanh trại của mình.
Sau đó, tối đa hai ngày sẽ hoàn thành việc thăm dò các khu vực còn lại, sau đó sẽ đi xa hơn.
Ở thời đại này, hiệu quả này chắc chắn được coi là nhanh chóng.
Sau bữa tối, Chu Tự bắt đầu thi triển chân ngôn như thường lệ, kéo những khô lâu binh lên, thử nghiệm nhiều khả năng khác nhau.
Nhân tiện, thông qua cách tiêu hao phù hợp này, có thể phát triển sức mạnh chân ngôn của chính mình.
Khi đã hao gần hết, lại trở về lều ngủ, một ngày cũng kết thúc.
Vào một ngày mới, Chu Tự đã xốc tinh thần lên, cống hiến hết mình để gia cố hai chiếc bè cũ vào sáng sớm.
Đương nhiên nói là gia cố, nhưng thực chất cũng không khác là mấy việc tháo dỡ toàn bộ chiếc bè rồi làm lại.
Đồng thời, đây không phải là vấn đề làm một lần hai lần thành quen, mà là công việc thể chất đúng nghĩa.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tự cũng từng nghĩ tới để cho khô lâu binh khiêng những thân cây này để giảm bớt gánh nặng công việc.
Nhưng thực tế là bọn chúng không khiêng được, thậm chí sau đó, bởi vì đám khô lâu binh thực sự không đủ thông minh, nên cuối cùng bọn chúng có vẻ hơi cản đường.
Sau khi dành cả buổi sáng để gia cố hai chiếc bè, Chu Tự ngồi phịch xuống mép hồ, lảo đảo trong vài phút, sau khi thở dốc hắn mới từ từ ngồi dậy.
Trước đây, khi còn ở thế giới cũ, sau một buổi sáng mệt mỏi như vậy, buổi chiều chắc chắn sẽ trở thành kẻ vô dụng.
Nhưng bây giờ, hắn không còn lựa chọn nào như vậy nữa.
Rã rời hồi lâu? Không tồn tại.
Trong thế giới này làm gì có nửa ngày để hắn nằm lười?
Trở về doanh trại trước, uống chút nước lấp đầy bụng để giải tỏa cơn đói, theo kế hoạch, buổi chiều hắn sẽ đi ra khu vực bên ngoài mà đám người Diệp Kinh Hồng đã khám phá để tiến hành “bổ sung vào chỗ trống” một lần.
Dù sao thì có “Động Sát Chi Nhãn” của hắn, đôi khi có thể phát hiện ra những thứ mà người bình thường không thể khám phá được.
Nhưng việc đi theo đội dò thám trong toàn bộ quá trình khiến hắn mất quá nhiều thời gian nên mới sắp xếp như này.
nghỉ ngơi hợp lý xong, Chu Tự nhanh chóng khởi hành.
Sau khi đi được vài bước trên đường đã có thể nhìn thấy mấy bộ khô lâu, suốt dọc đường này, số lượng bộ khô lâu bọn họ nhìn thấy không dưới mười bộ.
Rõ ràng là đang giữa ban ngày, nhưng sự hiện diện của những bộ khô lâu này khiến toàn bộ bầu không khí có chút kỳ quái.
Tuy nhiên, mấy người Chu Tự lại rất bình tĩnh.
Bởi vì những bộ khô lâu này được người trong bộ tộc bọn họ ném đến đó, đây chính là ý của Chu Tự.
Nói một cách đơn giản, đây là “thiết kế phòng thủ” của doanh trại Hắc Nguyệt bọn họ.
Để chân ngôn “Thao Khống Khô Lâu Binh” của mình phát huy tác dụng bất cứ lúc nào khi cần thiết.
So với việc yêu cầu khác mang theo một đống bộ khô lâu để hắn sử dụng mọi lúc mọi nơi trong quá trình di chuyển, Chu Tự có xu hướng sắp xếp trước các bộ khô lâu ở khu vực khác nhau xung quanh doanh trại.
Bằng cách này, ở gần phạm vi lãnh thổ của bọn họ, chỉ cần thao tác một chút là hắn có thể lôi ra một lực lượng từ khô lâu binh để hắn điều khiển bất cứ lúc nào.
Còn việc bọn họ lấy đâu ra mà lắm khô lâu đến thế hả?
Việc này cũng đơn giản không kém, chính là được tìm thấy từ đồng cỏ nơi Chu Tự phát hiện ra phù tự chân ngôn.
Hắn phát hiện có một số lượng lớn bộ khô lâu được chôn trong cỏ, cả dưới đất của đồng cỏ, khiến trông giống như một ngôi mộ tập thể.
Điều này khiến Chu Tự tự hỏi liệu đồng cỏ này có phải là chiến trường cổ xưa hay không, cho nên mới có nhiều hài cốt được chôn ở đây đến vậy.
Tất nhiên, lúc này hắn quá lười để đi sâu vào vấn đề đó, dù sao thì hắn cũng sẽ sử dụng những khô lâu.
Nhiệm vụ sắp xếp vị trí cho các bộ khô lâu chủ yếu thuộc đám người Diệp Kinh Hồng làm, bây giờ bọn họ khám phá đến chỗ nào là ném khô lâu tới chỗ đó.
Các bộ khô lâu đã được xếp vào những khu vực đã khám phá trước đó, trực tiếp hình thành những khu vực đặc biệt có lợi cho hắn, giúp Chu Tự yên tâm hơn khi thực hiện các hoạt động ở những khu vực này.
“Động Sát Chi Nhãn!”
Khi đến nơi, đã trực tiếp thi triển sức mạnh chân ngôn.
So với sự thận trọng và dành nhiều thời gian để khám phá mọi khu vực như đám người Diệp Kinh Hồng, nhờ vào sức mạnh của “Động Sát Chi Nhãn”, phương pháp thăm dò của Chu Tự rất đơn giản và thô sơ.
Đồng thời, hiệu quả đương nhiên là cực kỳ cao.
Điều này cũng khiến đám người Diệp Kinh Hồng mất một ngày để khám phá một khu vực, nhưng Chu Tự có thể hoàn thành chỉ trong nửa ngày, phần lớn thời gian còn lại đều dành cho việc đi lại.
Tuy nhiên, đáng tiếc chính là vòng tới vòng lui cũng chẳng có được thu hoạch gì.
“Phù tự chân ngôn này quả thực không dễ tìm như vậy, không biết phải mất bao lâu mới có thể kiếm ra một câu chân ngôn hoàn chỉnh và có hiệu quả nữa.”
Không cần phải nói, Chu Tự đến “bổ sung chỗ trống” ở đây là muốn tìm kiếm những phù tự chân ngôn bị thất lạc.
Còn những loại tài nguyên khác thì…
Thành thật mà nói, khu vực này cách doanh trại bộ tộc của họ không xa lắm, nếu mà có thì đã bị chú ý tới từ lâu rồi.
Chu Tự thất bại quay về, tâm trạng cũng không mấy chán nản.
Dù sao thì ngay từ đầu hắn đã biết chân ngôn không phải là thứ có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Nhanh chóng sắp xếp lại tâm trí, sắp xếp những kế hoạch cho ngày mai trong đầu.
Ngày mai sẽ ra sao, đó chính là điều Chu Tự mong chờ nhất…
E rằng bắt đầu từ ngày mai, bộ tộc bọn họ sẽ chính thức bắt đầu thực hiện việc sắp xếp hai bữa ăn một ngày !
Nghĩ tới đây, Chu Tự vui mừng trong lòng.
Nói thật thì hắn chưa bao giờ nghĩ rằng được ăn hai bữa một ngày lại khiến hắn hạnh phúc đến thế.
Nhưng đây chính xác là thực tế mà hắn cần phải đối mặt.
Ở thời đại con người không đủ ăn này, bình thường một ngày ăn một bữa đã không dễ dàng gì, còn được ăn hai bữa một ngày lại càng xa xỉ hơn!
Khi Chu Tự nói điều này trước mặt tất cả các thành viên bộ tộc trong doanh trại Hắc Nguyệt sau bữa tối, toàn bộ doanh trại bùng nổ.
Trong chốc lát, mọi người đều nghi ngờ đôi tai của mình, tự hỏi phải chăng hôm nay đi làm quá mệt nên nghe nhầm rồi không.
Cho đến khi thủ lĩnh nghiêm túc nhìn bọn họ khẳng định.
- Các ngươi không có nghe lầm đâu, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ ăn hai bữa một ngày, một bữa sáng và một bữa tối!
Ngay lúc đó, tiếng hò reo cuồng nhiệt tràn ngập toàn doanh trại!
Đêm nay, nhiều thành viên trong bộ tộc phấn khích đến mức không ngủ được, nghĩ đến cảnh ngày được ăn hai bữa.
May mắn thay, ban ngày bọn họ đã đủ mệt mỏi, khi sự hưng phấn dần lắng xuống, sự kiệt quệ về thể chất và tinh thần đã kéo họ vào giấc ngủ từ sớm.
Sau một đêm im lặng, Chu Tự bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ như thường lệ vào sáng sớm hôm sau.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca