Chương 52: [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Cựu Thần Nguyền Rủa

Phiên bản dịch 7128 chữ

Tiếng “hắt hơi" này khiến Chu Tự có một linh cảm không lành, lao ra khỏi lều.

- Tiếng động phát ra từ đâu?

Lúc này, Chu Tự không phải là người duy nhất lo lắng, các thành viên bộ tộc bên ngoài lúc này đều nhìn căn lều cách đó không xa với khuôn mặt trắng bệch.

Không cần phải nói, tiếng hắt hơi phát ra từ căn lều đó.

- Từ giờ trở đi, mọi người chớ tới gần căn lều đó!

Trên thực tế, cho dù Chu Tự không nói gì, những thành viên bộ tộc xung quanh đều đang né tránh căn lều ấy.

Thành viên bộ tộc gần hắn nhất lúc đó không khỏi lẩm bẩm…

- Nguyền rủa, hắn bị Cựu Thần nguyền rủa!

- …

Hiển nhiên, những điều tương tự đã từng xảy ra trước đây, nhưng những người nguyên thủy này không có khái niệm về bệnh cảm, mà chỉ nghĩ đơn giản rằng đây là một lời “nguyền rủa” hay đại loại như vậy.

Vào mùa xuân, nhiệt độ ngày và đêm có sự chênh lệch lớn, nhiệt độ thậm chí còn là một ngày lạnh rồi một ngày nóng, đây chính là mùa dễ bị cảm.

Triệu chứng tương tự chưa từng xảy ra trước đây khiến hắn lầm tưởng rằng người nguyên thủy có sức đề kháng mạnh, ít mắc các bệnh như vậy.

Bây giờ có vẻ như hắn đã bất cẩn.

- Trước đây đã từng xảy ra tình huống như thế này chưa?

Trước câu hỏi, thành viên bộ tộc vội vàng gật đầu.

- Đã từng xảy ra, sau khi xuất hiện tình trạng này, rất nhiều thành viên khác trong bộ tộc lần lượt bị nguyền rủa, thậm chí là chết đi!

Kết quả nghiêm trọng hơn hắn dự đoán rất nhiều.

Vốn dĩ, theo dự đoán của hắn, vấn đề nghiêm trọng nhất sẽ là dịch cúm bùng phát trong doanh trại của bọn họ, khiến nhiều thành viên trong bộ tộc mất khả năng lao động trong một thời gian.

Suy cho cùng, người hiện đại khó có thể liên tưởng cảm lạnh với người chết.

Người nguyên thủy ở đây, e rằng là vì sau khi bị cảm bọn họ không hề quan tâm, đồng thời cũng không biết cách chăm sóc, cộng thêm môi trường sống khắc nghiệt khiến tình trạng bệnh tiếp tục xấu đi.

Ở thời đại này, một trận cúm có tính truyền nhiễm cũng đủ để gây ra thiệt hại nặng nề cho một bộ tộc, thậm chí là xóa sổ hoàn toàn.

Nhưng bây giờ có hắn ở đây, tình huống này nhất định sẽ không xảy ra.

Điều đó không có nghĩa là hắn cũng nắm vững kiến thức y khoa và kỹ năng điều trị.

Đó là bởi vì hắn sở hữu bí mật tối thượng được Trung Quốc truyền lại suốt năm nghìn năm qua!

Uống nhiều nước ấm!

Đây không phải là nói đùa, đối với những người ở thế hệ của bọn họ, chỉ bị cảm vặt thôi thì sẽ không thể đến bệnh viện, như thế quá phiền phức.

Nếu ở nhà có thuốc cảm thì cứ pha một ít ra uống, nếu không, chỉ cần uống nước ấm để giúp cơ thể phục hồi bằng cách tăng cường trao đổi chất trong cơ thể.

Trong nhiều năm qua đều dựa vào cách này để tồn tại.

Vì sáng nay phải làm bữa sáng nên bếp đá đã đốt sẵn, nước đã được đun sôi trong nồi tạm thời không cần đến sự sắp xếp đặc biệt từ hắn.

Tuy nhiên, vì cẩn thận, hắn vẫn phải xác nhận tình trạng của bệnh nhân.

Tất nhiên, trước khi vào, hắn cần một thứ, đó là khẩu trang.

Nhưng nói thật, hiện tại bọn họ không có đủ nguyên liệu phù hợp để sản xuất.

Dệt từ vỏ cây chẳng khác nào là tự lừa mình dối người, không có tác dụng gì đáng kể.

Đặt sự an toàn lên hàng đầu, có lẽ chỉ có một chất liệu duy nhất có thể sử dụng được lúc này, đó là da động vật.

Mặc dù thứ này không dễ thở lắm, thời gian dài còn dễ khiến con người ta thiếu dưỡng khí, nhưng con người là thể sống, trước khi hết dưỡng khí thì gỡ xuống là được mà đúng không?

Khi nói đến mặt nạ da động vật, hiện tại bọn họ đã có sẵn.

Đó là dây ném đá của bọn họ!

Dây ném đá làm thế nào?

Nói trắng ra thì nó chỉ là một miếng da chuột đã qua xử lý, sau đó luồn dây vỏ cây ở hai bên mà thôi

Chỉ cần xử lý đơn giản dây vỏ cây ở hai bên là có thể biến thành khẩu trang không mất nhiều thời gian.

Trong quá trình này, Chu Tự không hề nhàn rỗi, lớn tiếng nói với những thành viên bộ tộc đang còn lẩm bẩm “nguyền rủa” kia…

- Đây không phải là lời nguyền! Đây là bị cảm, khi con người trải qua sự chênh lệch của nhiệt độ lúc lạnh lúc nóng quá lớn, cơ thể không thích ứng được, khiến cho bản thân khó chịu! Có thể cứu chữa được!

Chu Tự nói rất nhiều, nhưng các thành viên trong bộ tộc

Một câu là “Đây không phải là lời nguyền”, câu còn lại là “Có thể cứu chữa được”.

Trước đây, mặc dù Chu Tự có thân phận “Thần Tuyển Giả”, nhưng bây giờ có “nguyền rủa” trước mặt, bọn họ chưa chắc sẽ tin.

Nhưng hiện tại Chu Tự đã tích lũy đủ uy tín trong bộ tộc này.

Cho dù các thành viên trong bộ tộc vẫn không hiểu được bị cảm trong miệng hắn nói là gì, nhưng chỉ cần bọn họ có thể tin tưởng và tuân theo mệnh lệnh của hắn thì tình hình có thể ổn định.

Trong lúc nói chuyện, Chu Tự đã đeo xong mặt nạ.

- Các ngươi đều ở bên ngoài, không được tới gần, ta đi vào xác nhận tình hình.

Chu Tự vừa nói những lời này xong, thành viên bộ tộc ở xung quanh đều náo động lên, Diệp Kinh Hồng tiến lên ngăn cản hắn.

- Thủ lĩnh, việc này quá nguy hiểm, để ta đi.

- Ngươi đi à? Ngươi có biết ta muốn xác nhận điều gì không? Làm sao để xác nhận không?

Thuận miệng hỏi lại đã khiến Diệp Kinh Hồng không nói nên lời, vỗ bả vai của đối phương, Chu Tự đeo mặt nạ, bước nhanh vào trong lều.

Bên ngoài hỗn loạn ầm ĩ, thành viên bộ tộc bên trong chắc chắn đã tỉnh dậy và hẳn là cũng nghe rõ tiếng hét ở bên ngoài.

Vừa thấy Chu Tự đi vào, hắn lập tức hưng phấn.

- Thủ lĩnh, ta thực sự có thể được cứu sao?

- Có thể cứu được, ngươi đừng quá phấn khích, cứ nằm xuống đi.

Cảm lạnh của đối phương có thể lây lan, nhưng vì đã tiến vào rồi, Chu Tự cũng không sợ điều này.

Lúc này, sắc mặt đối phương tái nhợt, môi khô khốc, trên mũi có hai dòng nước trong suốt.

Đối mặt với bộ dạng này, Chu Tự cũng không có ghét bỏ, trực tiếp đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán đối phương.

“Được rồi, không quá nóng.”

- Cổ họng của ngươi có cảm thấy đau hay ngứa không?

- Không, ta chỉ cảm thấy chóng mặt thôi.

Sau khi nhận được câu trả lời, Chu Tự gật đầu, đã biết tình trạng ra sao rồi.

- Lát nữa ta sẽ nhờ người mang bát nước nóng đến, uống xong thì đi nghỉ ngơi.

Nói xong, Chu Tự cũng không đợi câu trả lời đã bước nhanh ra khỏi lều trại, hắn nhanh chóng tháo chiếc mặt nạ trên mặt ra, thật sự rất ngột ngạt.

Hít thở không khí trong lành rồi nhìn những thành viên bộ tộc đang lo lắng xung quanh mình.

- Đừng sợ, có ta ở đây các ngươi không chết được đâu.

Trước đó là hắn sai, nói rõ ràng với bọn họ cũng vô dụng. nói thẳng ra là bọn họ không chết là được rồi.

Chắc chắn là dễ hiểu hơn nhiều so với những gì hắn nói trước đó. Nhìn mọi người đã bình tĩnh lại, Chu Tự nhanh chóng ra chỉ thị.

- Ngoài các thành viên cần ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, hiện tại ta cần người ở lại doanh trại và chăm sóc đối phương, ai muốn?

Mặc dù dựa theo suy nghĩ của hắn, dưới tình huống đeo khẩu trang rồi, hẳn là khả năng lây nhiễm sẽ giảm ở mức độ lớn nhất.

Nhưng để nói rằng mình sẽ không bao giờ bị nhiễm bệnh, Chu Tự lại không nói được lời khẳng định như vậy.

Cứ như này, bây giờ hắn hy vọng rằng ai đó có thể chủ động đứng ra hỗ trợ.

Tuy nhiên, trong mắt người nguyên thủy, đây vẫn là “Cựu Thần nguyền rủa” khiến họ sợ hãi, việc do dự là điều khó tránh khỏi.

Lúc này, một bóng người đứng lên.

- Ta tin tưởng thủ lĩnh, để ta làm.

Đó là Chu Trọng Sơn.

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ của Phi Tường De Lại Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!