Là cá thể mạnh nhất trong bộ tộc của bọn họ, công việc chính của Chu Trọng Sơn là canh gác doanh trại và đảm bảo an toàn cho doanh trại.
Với tiền đề này, việc chăm sóc bệnh nhân giao cho hắn quả thực là một lựa chọn phù hợp.
- Được, Trọng Sơn, người sẽ giao cho ngươi chăm sóc.
Chu Tự vừa nói vừa nhìn xung quanh.
- Nhen lửa tất cả bếp đá đi, đồng thời đun nóng nước tiếp.
Sau khi sắp xếp xong việc này, hắn quay lại nhìn Chu Trọng Sơn.
- Trọng Sơn, ngươi đi với ta.
Khi đang nói, Chu Tự đi tới bên bếp đá vài bước, nước trong nồi đã sôi sùng sục.
Cầm chiếc chén gốm ở bên cạnh, Chu Tự múc nửa chén nước đang sôi trong nồi đổ vào chén gốm, sau đó múc ra nửa chén nước đun sôi để nguội từ trong nồi gốm đổ vào.
Sau khi hỗn hợp được trung hòa bằng nửa bát nước sôi và nửa bát nước lạnh, đây chính là nước ấm.
- Cứ làm theo cách này, pha một bát nước ấm rồi bưng vào cho hắn uống hết toàn bộ, lúc đi vào ngươi phải đeo cái này lên giống như ta vừa rồi.
Đang nói chuyện, Chu Tự nhét chiếc khẩu trang trên tay vào tay Chu Trọng Sơn.
- Cái này rất quan trọng, nhất định phải đeo vào, sau khi ra ngoài mới có thể tháo xuống, đương nhiên, nước cũng rất quan trọng, hắn tỉnh dậy thì uống, uống liên tục.
Nói đến đây, Chu Tự dừng một chút, sau đó đứng dậy nhìn về phía các thành viên bộ tộc xung quanh.
- Các ngươi đều như vậy, nếu không muốn mắc bệnh này, từ hôm nay trở đi, mọi người phải uống nhiều nước đun ấm, mỗi ngày một người sẽ uống ít nhất mười chén!
Mặc dù kích thước của chiếc chén gốm này là bình thường, nhưng yêu cầu mọi người phải uống mười chén nước ấm mỗi ngày, chắc chắn là quá nhiều.
Từ đó cũng có thể thấy Chu Tự rất coi trọng vấn đề này.
Suy cho cùng, theo quan điểm của hắn, một khi cảm lạnh xảy ra trên diện rộng sẽ có tác động rất lớn đối với sự phát triển, thậm chí là sự tồn vong của bộ tộc bọn họ.
Trước đây là hắn bất cẩn, nhưng bây giờ đã xảy ra tình huống này, hắn phải nhanh chóng đề phòng.
- Hơn nữa, mọi người nên chú ý đến tình trạng của bản thân, nếu có triệu chứng như hắt hơi, ho, ngứa họng, đau họng, nóng trán thì phải nói ngay với ta.
Sau khi giải thích xong những điều cần chú ý, Chu Tự chậm rãi thở dài.
- Được rồi, chúng ta làm bữa sáng đi.
Bữa ăn bắt đầu một ngày, Chu Tự đương nhiên không có ý định làm bữa sáng này quá tồi tàn.
Về cơ bản, mỗi người có một bát canh cá và nửa con cá nướng, bọn họ phải ăn gì đó mới có sức làm việc.
Đáng lẽ đây là khoảng thời gian vui vẻ, nhưng xảy ra tình huống bất ngờ này khiến không khí của cả bộ tộc có chút nặng nề.
- Thủ lĩnh, người kia có…
- Bị cảm.
- Đúng, có cần đưa đồ ăn qua cho người bị cảm không?
Vì sau khi đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc đối phương, Chu Trọng Sơn tự nhiên tỏ thái độ rất có trách nhiệm.
- Người bị cảm tốt nhất là không ăn cá tanh.
Vừa nói xong, Chu Tự đưa hai xiên thịt chuột nướng cho Chu Trọng Sơn.
- Đưa cái này cho hắn.
Vào lúc này, Chu Trọng Sơn bỗng chốc bừng tỉnh.
Vào giờ ăn sáng, mọi người trong bộ tộc đều nướng cá hoặc nấu canh cá, chỉ có thủ lĩnh của bọn họ là nướng thịt chuột.
Lúc đầu bọn họ tưởng thủ lĩnh của mình không muốn ăn cá nướng nên đã thay đổi bữa sáng.
Có vẻ như hai xiên thịt chuột nướng này được chuẩn bị đặc biệt cho bệnh nhân.
Đừng nghĩ thịt chuột là xấu, gạt sự khó chịu về sinh lý sang một bên, lượng protein có trong thịt chuột thực sự rất cao.
Sở dĩ xã hội hiện đại không ủng hộ việc ăn thịt chuột là vì môi trường hiện đại quá tệ, chuột mang quá nhiều virus.
Nhưng điều này lại khác trong xã hội nguyên thủy.
Trước đây, bọn họ đã ăn ở doanh trại Diêm Hồ trong một thời gian dài như vậy mà không xảy ra sự cố nào.
Điều đó đủ để chứng minh rằng những con chuột này thực sự sạch hơn những con chuột ở hiện đại trong ấn tượng của hắn.
Theo tiền đề này, cho dù không nói đến chất đạm, so với cá, xét về mùi vị, thịt chuột này cũng chưa chắc đã thua.
Đối với Chu Tự đã ăn cả hai, thì hai loại thịt này đều có công dụng riêng.
Thịt chuột nướng tuy ít thịt nhưng lại có hương vị độc đáo, rất thích hợp làm đồ nhắm.
Cho nên ngay cả sau khi đến doanh trại Hắc Nguyệt, bọn họ có cá nước ngọt nhiều thịt và dễ bắt hơn, nhưng thịt chuột vẫn không biến mất khỏi thực đơn của bọn họ.
Chu Tự thỉnh thoảng nướng một ít để mài răng.
Mà nếu bọn họ muốn món thịt chuột này biến mất khỏi thực đơn của mình thì có lẽ bọn họ phải đợi cho đến khi thịt thỏ được thêm vào thực đơn mới được.
Một bữa sáng ngon miệng và no nê, đã phần nào làm mọi người phấn chấn hơn.
Thành thật mà nói, trạng thái hiện tại của bọn họ chắc chắn đã tốt hơn trước.
Tạm thời gác lại những lo lắng, dưới sự sắp xếp của Chu Tự, mọi người nhanh chóng bắt tay vào công việc của ngày mới.
Sắp xếp của Chu Tự hôm nay chủ yếu là ở lại trong doanh trại, lúc này hắn đang trải một mảnh da động vật ra, dùng cành cây nhúng nhựa đẫm trong chất lỏng màu nhuộm, vừa vẽ, vừa giải thích cho Trang Mộng Điệp về thứ đồ mới bọn họ phải làm.
Đó là một chiếc xe đẩy bằng gỗ!
Điều quan trọng nhất của một chiếc xe đẩy gỗ được kéo bằng sức người đồng thời cũng là điều khó khăn nhất đối với đám người Chu Tự lúc này là toàn bộ kết cấu đảm bảo cho các bánh xe quay trơn tru.
Tất nhiên Chu Tự không trông cậy chiếc xe đẩy gỗ mà bọn họ làm lại có thể kéo êm như lụa, miễn là bánh xe có thể quay tương đối êm là được.
Hoàn toàn được đánh bóng và sản xuất bằng tay, tuy có yêu cầu cao về độ chính xác nhưng chắc chắn cũng rất tốn thời gian.
Tuy nhiên, xét đến đôi bàn tay khéo léo của Trang Mộng Điệp, chỉ cần có thể chế tạo thành công một chiếc xe đẩy gỗ, bọn họ có thể dễ dàng hoàn thành khối lượng công việc của năm người trong đội vận chuyển chỉ với một người, hiệu quả vận chuyển cũng có thể được cải thiện đáng kể.
Sự cám dỗ này khiến Chu Tự cuối cùng quyết định đầu tư sức lực, bắt đầu lăn lộn.
Hắn đã hoàn thành các bản vẽ, giải thích rõ ràng từng thiết kế cho Trang Mộng Điệp.
Trang Mộng Điệp nghe được những lời này, ánh mắt không khỏi sáng ngời.
Theo Chu Tự, chiếc xe đẩy gỗ này có thể là một vật cực kỳ bình thường, kết cấu của nó cũng rất đơn giản, không hề phức tạp.
Nhưng trong mắt một người nguyên thủy như Trang Mộng Điệp, cấu trúc tưởng chừng như đơn giản này lại khiến nàng cảm nhận được ý tưởng thiên tài trong đó.
Trí tuệ của thủ lĩnh bọn họ có thực sự là món quà Thần ban cho sao?
Nếu là nàng, làm sao nghĩ ra được ý tưởng và thiết kế tinh tế như vậy.
- Ta bắt đầu ngay bây giờ.
Lúc này, Trang Mộng Điệp đã nóng lòng muốn biến ý tưởng này thành hiện thực.
- Tốt lắm, từ giờ trở đi ngươi sẽ chịu trách nhiệm chính làm chiếc xe đẩy gỗ này, những việc còn lại để lại cho những người khác trong bộ phận làm, cố lên!
Cuối cùng, Chu Tự cũng không quên động viên đối phương.
Nhiệm vụ này chắc chắn là đáng tin cậy nhất khi giao cho Trang Mộng Điệp. Về phần mình…
Ngoài tư duy tiến bộ và kho tàng kiến thức tương đối phong phú, hắn còn cảm thấy đôi tay của mình còn yếu ớt hơn Trang Mộng Điệp, thà không ở đây thêm phiền còn hơn.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca