So với Chu Trọng Sơn, lực lượng mạnh mẽ mà Ác Lang thể hiện với sự trợ giúp của sức mạnh chân ngôn còn lâu mới đến tình trạng khiến người ta tuyệt vọng.
Đánh giá từ điểm này, suy đoán to gan của Chu Tự đối với trình độ vũ dũng của đối thủ hẳn là hai sao đi.
Nói cách khác, nằm trong phạm vi của người bình thường.
Theo suy luận này, với hơn mười khô lâu binh cầm cốt thương, cộng với Chu Trọng Sơn, giết chết hắn chẳng phải chỉ bằng hai đòn thôi sao?
- Giết!
Không chút do dự, Chu Tự bình tĩnh ra lệnh. Đây chính là mấu chốt của cuộc chiến sinh tử giữa hai bộ tộc, hắn không để bất kỳ lỗ trống nào cho kẻ địch sống sót.
Chưa kể người này còn có ác cảm với đám người Chu Trọng Sơn nữa.
Sự phát triển của bộ tộc bọn họ hiện đang đi đúng hướng, hắn không muốn gây ra bất kỳ vấn đề nội bộ nào.
Nghe lệnh giết của Chu Tự, trái tim của Ác Lang chợt thắt lại trong cổ họng.
Tình hình hiện tại trước mắt hắn là thế nào? Sao hắn lại không rõ được cơ chứ?
Chỉ dùng lời lẽ bắt nạt Chu Trọng Sơn, nói trắng ra là đang cố lay chuyển hắn và tìm cơ hội cho mình phá vỡ tình thế.
Chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã tìm nhầm người.
Theo lời nói của Chu Tự, Chu Trọng Sơn đã tìm được trụ cột của mình lập tức bình tĩnh lại.
Các khô lâu binh không sợ chết, một khi số lượng của chúng tăng lên, đối mặt với cuộc vây hãm mật độ cao, Ác Lang chắc chắn sẽ cảnh giác, chưa kể trong đám này còn có Chu Trọng Sơn đang nhìn mình chằm chằm.
Đồng thời, đúng như Chu Tự dự đoán, hắn đã sử dụng sức mạnh chân ngôn để cường hóa bản thân trong thời gian dài, mặc dù trên người không có vết thương, nhưng tiêu hao lại không hề nhỏ, hơn nữa hắn dường như đã kiệt sức.
Xung quanh có hơn chục khô lâu binh, được trang bị cốt thương, đang tấn công dần tới.
Thấy tình hình không ổn, Ác Lang trực tiếp tìm một vị trí bị khô lâu binh đang chặn lại, buộc phải đột phá.
Trong cuộc đối đầu trực diện, những khô lâu binh không có cơ hội chiến thắng.
Nhưng như đã nói trước đó, ưu điểm lớn nhất của khô lâu binh là nó không sợ chết, nếu không ngăn được thì chỉ cần dang rộng vòng tay và bám lấy kẻ thù.
Ác Lang rõ ràng chưa từng thấy kiểu đấu này trước đây.
- Chết tiệt, tránh ra cho ta!
Nhìn những tên khô lâu binh đang liều chết túm lấy tay chân, thậm chí còn đu thẳng lên người mình, Ác Lang lập tức giận dữ
Cuối cùng sau khi thoát khỏi sự vướng víu của khô lâu binh, Chu Trọng Sơn đã giơ rìu chém giết trước mặt hắn.
Sau khi thoát khỏi Chu Trọng Sơn, lũ khô lâu tụ hợp lại và đeo bám lấy.
Hai thế lực đan xen, trực tiếp kéo Ác Lang xuống vực thẳm tuyệt vọng.
Nhận thấy cơ hội, Chu Trọng Sơn tung ra một đòn cực mạnh.
Việc tiêu thụ cả về sức mạnh chân ngôn lẫn sức mạnh thể chất đã khiến Ác Lang cạn kiệt sức lực.
Mà cú đánh của Chu Trọng Sơn chắc chắn là cọng rơm cuối cùng đè sập hắn.
Cơ thể đầy máu rơi xuống đất, hắn không còn sức để đứng dậy nữa.
Trong khoảng thời gian này, Chu Tự nhìn thấy vậy thì trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
Đè nén sự kỳ lạ trong lòng, hắn nhanh chóng hét lên lớn…
- Thủ lĩnh của các ngươi đã bị đánh bại, đầu hàng sẽ không chết!
Chu Tự vừa hét lên, vừa chỉ huy đám khô lâu binh đến đi giúp đỡ.
Trong quá trình đó, Thạch Lỗi ở phía bên kia đã chú ý tới động tĩnh ở đây, nhanh chóng dẫn dắt các thành viên của doanh trại Diêm Hồ tập hợp lại, tiến hành phản công.
Nhưng việc phản công vẫn không hề dễ dàng, ưu thế về số lượng của đối thủ bày sẵn ra đó, cũng không phải là mấy người đơn giản.
Ưu điểm duy nhất trong giai đoạn này là sự xuất hiện của đám người Chu Tự đã mang lại niềm tin cho các thành viên của doanh trại Diêm Hồ, khiến bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn.
Với sự khích lệ ấy, Thạch Lỗi hít một hơi thật sâu, chỉ đạo thuộc hạ của mình chiến đấu với kẻ thù, mãi đến lúc sau, hắn mới cầm cự được cho đến khi tiếng kêu vang lên.
Không cần phải nói, đám người Thạch Lỗi nhanh chóng hét lên.
Tiếng nói “đầu hàng sẽ không chết” nhanh chóng lan rộng khắp toàn bộ rừng đen.
Tất nhiên, những người thuộc bộ tộc đối diện sẽ không tin bất cứ điều gì bọn họ nói.
Tuy nhiên, lũ khô lâu binh của Chu Tự đã đến nhanh chóng.
Nhận thấy cơ hội, Thạch Lỗi lập tức ra hiệu cho các thành viên trong bộ tộc của mình chiến đấu, phối hợp mà không nói một lời.
Sự bất tử và phong cách chơi tự sát của khô lâu binh đã ảnh hưởng trực tiếp đến toàn bộ cục diện trận chiến.
Cùng với tiếng la hét liên tục của đám người Chu Tự, trong khi đó thủ lĩnh của bọn họ mãi mà chẳng xuất hiện, nỗi bất an trong lòng bọn họ ngày càng mãnh liệt, bọn họ đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu rồi lựa chọn đầu hàng.
Đối với những kẻ thù đầu hàng, không cần phải nói, tất cả đều bị trói và giam giữ.
Cùng lúc đó, trong rừng đen, Chu Tự chậm rãi bước tới, nhìn Chu Trọng Sơn đang thở hổn hển nhưng chưa hề ngã xuống.
- Cuối cùng thì ngươi cũng thương hại hắn.
Với khả năng “Động Sát Chi Nhãn”, Chu Tự có thể nhìn rõ khoảnh khắc chiếc rìu đá chuẩn bị đánh vào Ác Lang, Chu Tự Sơn đột nhiên đổi sang lưng rìu.
Mặc dù bản thân chiếc rìu đá không sắc bén nhưng sự khác biệt về sức công phá giữa lưỡi rìu và lưng rìu vẫn rất rõ ràng.
Về vấn đề này, Chu Trọng Sơn gật đầu.
- Đúng vậy, thủ lĩnh.
- Tại sao? Ta nghĩ là ngươi rất muốn giết hắn.
Rõ ràng, xét đến phản ứng của Chu Trọng Sơn lúc đó, Chu Tự thực sự không hề nghi ngờ hắn có quyết tâm giết Ác Lang.
Trong tình huống đó, cuối cùng đối phương đã tỏ ra thương xót Ác Lang mà không giết hắn, có thể nói là vượt xa sự mong đợi của Chu Tự.
Tiếp theo, lời nói của Chu Trọng Sơn khiến Chu Tự có niềm vui bất ngờ.
- Ta muốn giết hắn, nhưng ta cảm thấy hắn có ích cho bộ tộc, nếu hắn có thể phục tùng, bộ tộc của chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy, thay vì giết hắn, ta chọn cái sau, thủ lĩnh có thể bảo hắn giao chân ngôn ra, rồi thề thần phục.
Nói đến đây, Chu Trọng Sơn ngừng lại.
- Tất nhiên, việc hắn sống hay chết là do ngươi quyết định.
Trong thời đại man rợ như vậy, việc có thể bao dung cho sự rộng lượng của Chu Trọng Sơn là điều rất hiếm, đủ để Chu Tự đánh giá cao hắn.
Đồng thời, điều Chu Trọng Sơn vừa nói cũng tiết lộ một thông tin khiến Chu Tự quan tâm hơn.
- Chân ngôn này còn có thể chủ động giao ra à?
Trong khi hỏi câu này, bản thân Chu Tự đã thử nghiệm một phen.
Không có thao tác đặc biệt nào, cơ bản chỉ là một ý nghĩ, trong cơ thể hắn chậm rãi hiện ra một tia sáng lung linh, đó là chân ngôn mà hắn dung nhập vào trong cơ thể.
Sau đó Chu Tự khẽ nghĩ một cái, chân ngôn lại nhanh chóng thấm vào cơ thể hắn.
Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này, đương nhiên cũng chưa từng thử qua, hiện tại đáp án đã lộ ra.
- Chân ngôn có thể tự ý lấy ra, bởi vì chân ngôn không chỉ chọn chủ nhân mà còn có vấn đề cùng tồn tại giữa chân ngôn và chân ngôn hay không…
Lúc nói đến điều này, Chu Trọng Sơn đã không cần tiếp tục nói nữa, bởi vì Chu Tự cơ bản đã hiểu rõ chuyện này.
Trong cuộc trò chuyện trước đó với Chu Trọng Sơn, Chu Tự đã hiểu rằng có một mức độ tương thích giữa chân ngôn và con người, chỉ những người đạt được mức độ tương thích vừa đủ mới có thể dung nhập chân ngôn.
Theo tiền đề đó, cho dù chân ngôn có thể dung hợp, nếu độ khớp quá thấp thì sẽ rất tốn công sức khi sử dụng.
Bây giờ có vẻ như ngoài những vấn đề trên, còn có một mức độ tương thích giữa các chân ngôn với nhau.
Khi gặp hai chân ngôn không tương thích với nhau, phải lấy chúng ra và đưa ra lựa chọn.
“Về sau phải chú ý hơn tới vấn đề này mới được.”
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca