- Đun sôi toàn bộ nước lên, nếu thấy máu, hãy nhớ dùng nước rửa sạch vết thương.
Đổ nước ngọt từ doanh trại Hắc Nguyệt vào các chậu đất sét lớn. Nguồn cung cấp nước ngọt hiện tại ở doanh trại Diêm Hồ được vận chuyển bởi đội vận chuyển cõng theo từng giỏ lớn nước về từ doanh trại Hắc Nguyệt.
Dùng để uống hàng ngày cơ bản là đủ, nhưng một khi vết thương cần được làm sạch trên diện rộng, nguồn nước ngọt ở đây sẽ đột nhiên trở nên khan hiếm.
Vì vậy, ngay từ khi trận chiến kết thúc, Chu Tự đã cân nhắc tình huống thiếu hụt nên đã yêu cầu mọi người nhanh chóng trở về doanh trại Hắc Nguyệt trước và yêu cầu gửi nước ngọt tới chỗ hắn.
Thân là cựu thủ lĩnh của bộ tộc, đồng thời cũng là kẻ hiện giờ thân nhuốm đầy máu và trông thảm hại nhất, chẳng cần nói nhiều cũng đoán được hiện giờ Ác Lang đang nhận được rất nhiều sự quan tâm đặc biệt.
Nhìn những thành viên trong bộ tộc đến giúp mình rửa vết thương, Ác Lang vô thức muốn kháng cự, nhưng tình trạng kiệt sức nghiêm trọng khiến hắn choáng váng và gần như không thể cử động nên chỉ có thể để mặc đối phương muốn làm gì mình thì làm.
- Thả lỏng ra nào, nếu vết thương không được vệ sinh sạch sẽ bị nhiễm trùng, viêm nhiễm, có thể dẫn đến tử vong.
Ở thời đại này, không quá lời khi nói rằng vết thương nếu không được điều trị đúng cách có thể dẫn đến tử vong.
Nghe thấy vậy Ác Lang cũng không có ý kiến gì, thay vào đó nói…
- Trên người ta có ít cỏ, nhai nát rồi giúp ta bôi lên vết thương là được.
Chu Tự nghe xong, nhịp tim liền tăng nhanh, dường như sực nghĩ tới điều gì.
- Cỏ?
Trong quá trình đó họ đã lục lọi và lấy ra một chiếc túi da thú nhỏ từ trên người Ác Lang.
Khi mở ra liền thấy bên trong đúng là được bọc một nắm cỏ.
Chu Tự cầm một ngọn đưa lên mũi ngửi.
Về lĩnh vực các loại thảo dược hắn thực sự không giỏi lắm, cho nên có cố ngửi đi ngửi lại mấy lần thì cũng chỉ toàn nghe mùi thực vật mà thôi.
Ác Lang thấy vậy nhanh chóng bày tỏ...
- Chính nó, nhai rồi bôi lên vết thương của ta.
Ác lang tựa hồ sợ Chu Tự không hiểu tác dụng của thứ này, vội vàng nhấn mạnh lần nữa.
Dù sao trước đó hắn cũng không cảm thấy thứ này có tác dụng, vậy mà còn muốn bôi lên vết thương, chỉ e là mất trí rồi.
Những chuyện về sau không cần phải nói nhiều thêm nữa..
.
Nhưng điều mà Ác Lang không biết là mới chỉ một vài phút ngắn ngủi, đã khiến não bộ Chu Tự nghĩ tới vấn đề khác.
- Ai đã tìm thấy loại cỏ này?
- Có người trong bộ tộc của chúng ta biết cách hái chúng.
Quả là một chuyện tốt lành, hắn vẫn đang canh cánh về sự phát triển y tế của bộ tộc mình không thể khởi sắc.
- Người để ở đây hay ở trại kia?
- Ở trại bên kia.
- …
Hiển nhiên, Ác Lang cũng biết tầm quan trọng của nhân tài này nên đã giữ hắn trong doanh trại nơi tương đối an toàn, không mang ra ngoài mạo hiểm.
Nhận được đáp án, Chu Tự gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nhờ người giã nát dược liệu, đắp lên vết thương cho Ác Lang.
Trên thực tế, không chỉ có Ác Lang, mà hầu như tất cả mọi người ở bộ tộc đối diện đều mang theo một ít dược liệu.
Và loại thảo dược có thể chữa lành vết thương này là lý do chính khiến Ác Lang và bộ tộc của hắn có thể tiếp tục không ngừng phát triển.
- Ngươi… thủ lĩnh, hình như biết về loại cỏ này?
Mặc dù trong tiềm thức Ác Lang cho rằng Chu Tự ban đầu sẽ không biết tác dụng của những loại thảo dược đó, nhưng xét theo biểu hiện sau đó của Chu Tự đã khiến hắn hơi hoài nghi.
Nghe lời nói có chút lúng túng của Ác Lang, Chu Tự gật đầu, dù sao hắn cũng không có gì phải giấu diếm.
- Ta biết.
- Thủ lĩnh, ngươi hẳn là không phải người của bộ tộc này phải không? Nếu có một người như ngươi thì ta không lý nào lại không có chút ấn tượng gì.
- Không phải.
- Vậy tộc trưởng, ngươi thôn tính bộ tộc của Đại Sơn sao?
- Cũng không phải.
- …
Câu trả lời nào cũng đều là không, khiến Ác Lang cũng hoa mắt chóng mặt.
- Nếu ta nói mình là Thần Tuyển Giả được họ triệu hồi từ tế đàn, ngươi có tin không?
- ...
Nói xong, Chu Tự mặc kệ Ác Lang đang có biểu cảm vô cùng kỳ quái, đứng dậy đi làm việc riêng của mình.
Hai bộ tộc vừa kết thúc trận chiến.
Lúc này, Thạch Lỗi dẫn người đến trại đối diện để tiếp quản tù nhân, cho nên lúc này hắn cơ bản phải điều phối mọi việc trong trại Diêm Hồ.
Giống như làm những việc như xử lý tử thi, ổn định người bị thương, hay phối hợp với các bên…
Vẫn còn rất nhiều việc phải làm sau cuộc chiến.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Chu Tự tìm một chỗ ngồi xuống và bắt đầu chợp mắt.
Việc tiêu thụ sức mạnh chân ngôn khổng lồ khiến hắn hiện giờ cảm thấy rất buồn ngủ.
Trong nháy mắt, trời đã gần tối rồi, Chu Tự ngáp dài, đứng dậy vươn vai.
Vừa khéo là Thạch Lỗi cũng mang theo những người lưu thủ ở trại bên kia quay lại.
Tổng cộng chỉ có bảy tám người, dù sao trong tình huống lúc đó, bọn họ đều tản mát hết ra bên ngoài trại chạy trốn để vớt vát mạng sống. Những thành viên phổ thông nếu như không phải diện được đặc biệt bảo hộ, thì có thể theo kịp hay không còn phải xem mệnh của họ có lớn hay không.
Sau khi thấy người đến, Chu Tự đứng dậy đi tới.
- Ai trong số các ngươi biết về thuốc thảo dược?
Nghe vậy bọn họ chỉ nhìn nhau một lúc, mãi sau một người trong số đó mới từ từ giơ tay lên.
- Là ta.
Ánh mắt Chu Tự liền dán chặt vào người đối diện. Hắn là một người đàn ông tóc tai bù xù, nước da vàng vọt, râu ria xồm xoàm.
Trên thực tế, ở thời đại này, hầu hết đàn ông đều có vẻ ngoài nhếch nhác như vậy.
Suy cho cùng, ở thời nào quen thời đó, bọn họ cũng không có điều kiện để tự chăm sóc bản thân, cho nên râu tóc về cơ bản cứ kệ cho mọc dài.
Bản thân Chu Tự cũng vậy, trên mặt đã mọc ra một bộ râu quai nón rõ ràng, mái tóc vốn cắt ngắn gọn gàng bây giờ đã dài ra, thậm chí còn tết được tới nơi.
- Ngươi tên là gì?
- Thảo Căn. (cái tên này có nghĩa là “ngọn cỏ”)
- …
Ở một mức độ nào đó, nó là một cái tên hoàn toàn phù hợp với mong đợi.
Nghỉ ngơi một buổi chiều có thể để cho hắn khôi phục ở một mức độ nào đó, nhưng nếu nhìn hết toàn bộ đám người kia chắc hẳn sẽ rất mệt mỏi, hơn nữa hắn hiện tại cũng không có ý định làm như vậy, nhưng nếu đọc một hai người sẽ không phải là vấn đề lớn.
Nghĩ tới đây, Chu Tự nóng lòng xác nhận bèn trực tiếp kích hoạt chân ngôn của mình.
“Động Sát Chi Nhãn”
Với việc kích hoạt sức mạnh của câu chân ngôn, bảng dữ liệu của người trước mặt lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Tên: Thảo Căn
Giới tính: Nam
Tuổi: 21
Chủng tộc: Con người
Tình trạng: đói, mệt
Chân ngôn: Không có
Thiên phú: Nhận Dạng Thảo Dược: Có thể xác định các loại thảo mộc hữu ích từ nhiều loại cây khác nhau, đây là một công việc yêu cầu kỹ thuật.
Vũ dũng: ★★
Trí lực: ★★☆☆☆
Tinh thần: ★★☆
Sức chịu đựng: ★★
Chỉ huy: ★★
Chỉ thoáng một chốc đã khiến Chu Tự phải ngớ người, thiên phú của Thảo Căn hắn đã sớm đoán được, nhưng hắn có vò đầu bứt tóc cũng không bao giờ nghĩ tới, nhân vật năm sao đầu tiên dưới quyền hắn lại là một “Thảo Dược Sư”…
Có điều hắn chỉ mất một vài giây sững sờ, sau đó trong lòng nhanh chóng tràn ngập niềm vui mãnh liệt.
Trong thời đại này, không cần phải nói sự phát triển của việc chữa bệnh quan trọng như thế nào.
Không ngoa khi nói rằng có một nhân vật năm sao sở hữu thiên phú chữa trị uy tín như vậy chống lưng, Chu Tự cảm thấy y học của mình nhất định có thể phát triển ổn định.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca