- Tóm lại, Kinh Hồng, ngươi đưa những người mới này đến khu dân cư và dựng lều trước.
Như đã đề cập trước đó, vì cần xây dựng bộ lạc nên mỗi khu vực trong trại bộ lạc đều được phân chia đặc biệt.
Khu dân cư chuyên dùng để dựng lều cho các thành viên trong bộ lạc ngủ và nghỉ ngơi.
Khu vực ăn uống là nơi các thành viên trong bộ lạc nấu nướng và dùng bữa.
Khu chăn nuôi hiện tại chủ yếu nuôi thỏ và chất cỏ khô làm thức ăn cho thỏ, sau này khi bắt được nhiều gia súc hơn sẽ nâng cấp thành trang trại.
Đồng thời, đi xa hơn ra phía bên ngoài là khu vực canh tác, hiện nay đất đã được cày xới không ít.
Khu vực công tác là khu vực mà bộ phận trang bị do Trang Mộng Điệp đứng đầu được sử dụng để chế tạo các công cụ và thiết bị khác nhau. Lò nung dùng để nung gốm cũng ở đây.
Sau khi giao lại công việc sắp xếp người cho Diệp Kinh Hồng, Chu Tự quay người lại gần Trang Mộng Điệp và kể cho nàng nghe về việc thành lập phân bộ doanh trại Diêm Hồ.
Về vấn đề này, Trang Mộng Điệp rất thẳng thắn và trực tiếp tuyên bố rằng nàng có thể cử cấp phó của mình đến đó.
- Dứt khoát vậy sao?
Cấp phó của Trang Mộng Điệp đứng trong top ba về kỹ năng của bộ phận trang thiết bị của họ. Việc cử cấp phó này ra ngoài chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc của bộ phận thiết bị.
Nghe vậy, Trang Mộng Điệp chỉ mỉm cười.
- Sau khi phân bộ ở đó được thành lập, những thiết bị cần thiết hàng ngày trong Trại doanh trại Diêm Hồ có thể do chính doanh địa bên đó chế tạo và đánh bóng, chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức. Tóm lại như thế cũng là bớt việc cho chúng ta.
Nói chuyện với những người thông minh thật là thoải mái. Họ có thể tự mình ngộ ra nhiều thứ mà không cần hắn phải lãng phí thời gian giải thích thêm.
Sau khi ứng viên được xác nhận, họ liền để hắn lên đường ngay lập tức. Nếu phân bộ ở doanh trại Diêm Hồ sớm được thành lập và đi vào hoạt động bình thường thì càng tiết kiệm công sức.
Ở bên kia, do Diệp Kinh Hồng dẫn đầu, Ác Lang bước vào trại với vẻ mặt đờ đẫn vô tri.
Một mặt là do hắn không ngủ cả đêm và phải vận động suốt buổi sáng, điều này khiến hắn bị kiệt sức về cả thể chất lẫn tinh thần, dẫn đến phản ứng chậm chạp.
Mặt khác, hẳn là hắn đang sợ hãi trước quy mô hoành tráng của Hắc Nguyệt doanh trước mặt.
Trong mắt Ác Lang, quy mô của doanh trại Diêm Hồ không hề nhỏ, còn Hắc Nguyệt doanh trước mặt hiện giờ có thể nói là cường điệu.
Trong ấn tượng của Ác Lang, cái gọi là trại chỉ là một đống lều da thú, hoàn toàn không có nơi ở, nơi chăn nuôi hay nơi làm việc.
Dân số của Hắc Nguyệt Doanh lớn hơn rất nhiều so với các bộ lạc bình thường. Theo tiền đề trên, Chu Tự còn lập kế hoạch chi tiết, phân chia rõ ràng các khu vực quan trọng và vẽ ra bản thiết kế phát triển tiếp theo.
Tổng hợp tất cả các khu vực lại, chỉ xét về diện tích, Hắc Nguyệt doanh ít nhất phải lớn gấp năm lần một trại bộ lạc bình thường.
Một doanh trại có quy mô như thế này là điều mà Ác Lang và những người khác không thể tưởng tượng ra nổi.
Nếu như nói, mặc dù chiến bại ngay từ đầu, nhưng hắn vẫn còn có thể dựa vào thực lực của chính mình và sau khi đầu hàng vẫn vô cùng tự tin, thì mọi chuyện xảy ra sau đó là một quá trình khiến sự tự tin của hắn ta sụp đổ và dần dần trở nên hụt hẫng…
Những thành viên ban đầu trong bộ tộc của hắn không cần nhìn cũng biết là muốn chuyển chủ lắm rồi.
Về cơ bản là đều bị thu phục bởi hai bữa ăn trước đó.
Nhưng điều này cũng không có gì lạ, bọn họ làm việc bán mạng mỗi ngày cũng chỉ vì miếng ăn mà thôi.
Còn tân thủ lĩnh của họ thì khỏi phải nói, rất dứt khoát cho mỗi người ăn tận hai bữa! Chà, là hai bữa đó nha! Thế này thì có ai không bị mê hoặc cơ chứ? Nếu đổi lại là hắn cũng sẽ bối rối thôi!
Vẻ mặt của từng tên đó chính là là đến rồi không muốn đi, nguyện ở lại đây cho đến chết. Khi còn là thủ lĩnh, hắn chưa từng thấy phản ứng của bọn họ như vậy, bây giờ coi như đã được mở mang tầm mắt đi.
Nhìn những chiếc lều da thú trong khu vực sinh hoạt được bày trí ngăn nắp trước mặt, Ác Lang bất giác thở dài một hơi, cơ thể liền trùng xuống ngay sau đó.
Hắn đã bị đánh bại, bị đánh bại hoàn toàn từ trong ra ngoài, triệt để thua về mọi mặt.
Việc dựng lều da thú cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Ngày mới trôi qua một nửa, mặc dù đã đi cả buổi sáng nhưng họ chắc chắn sẽ không để những người mới đến này nghỉ ngơi luôn như thế này.
Đúng như Chu Tự dự đoán lúc đầu, nhóm người này thoạt nhìn có vẻ nhiều, nhưng trong trường hợp tất cả các bộ phận đều thiếu nhân lực thì đều nhanh chóng được phân công đâu vào đó.
Hôm nay Chu Tự không bắt bọn họ bắt tay vào làm việc ngay, thay vào đó yêu cầu mỗi bộ phận phân công ra một người chịu trách nhiệm hướng dẫn những người mới đến này làm quen với nội dung công việc.
Chiều nay chủ yếu là để bọn họ làm quen trước, đến ngày mai mới bắt đầu vào công việc chính thức.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, hắn nhìn về phía Ác Lang và Diệp Nghiên.
- Diệp Nghiên, đi theo ta. Còn Ác Lang thì… Trọng Sơn, ngươi sắp xếp cho hắn dùm ta.
Vừa nói chuyện, Chu Tự vừa dẫn Diệp Nghiên đi về khu làm việc, từ hôm nay trở đi, Diệp Nghiên với tư cách là Bộ trưởng Bộ Y tế sẽ chiếm một vị trí trong khu vực làm việc này.
Lúc này, Chu Tự đã nhờ người xây nhà kho cho Diệp Nghiên, từ nay về sau, nơi này sẽ là nơi hắn nghiên cứu các loại dược thảo.
Tất nhiên, hắn phải tự mình làm công việc hái thảo dược, bởi vì không ai hiểu về thuốc nên không biết hái gì.
Nếu mỗi ngày cử người đi nhổ cỏ dại về thì có phải là lãng phí thời gian không nào?
Về vấn đề này, Chu Tự và Diệp Nghiên bắt đầu trao đổi chi tiết hơn.
- Để đảm bảo an toàn cho ngươi, ta sẽ bố trí hai hộ vệ và để họ đi cùng ngươi.
- Tất nhiên, dù vậy, ở giai đoạn này tốt nhất ngươi nên hái thảo mộc ở gần doanh trại, cũng đừng đi xa doanh trại quá.
- Nếu ngươi có nhu cầu đi xa hơn, bắt buộc phải đăng ký trước với ta.
Chu Tự trong đầu đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, cho nên lúc bàn chuyện rất là lưu loát rành rọt.
- Ngoài ra, xét đến khối lượng công việc, ta dự định sắp xếp cho ngươi vài người học việc.
- Người học việc?
Rõ ràng đây là một từ xa lạ đối với Diệp Nghiên.
- À, là những người đi cùng ngươi để học cách nhận biết các loại thảo dược và nắm vững đặc tính của những loại thảo dược đó.
Nói đến đây, Chu Tự giải thích một chút.
- Bộ lạc của chúng ta có dân số tương đối lớn, về sau nhu cầu ở khu vực này chắc chắn sẽ rất lớn, rất có thể ngươi sẽ quá bận rộn khi phải làm một mình. Nhưng sau khi bọn họ học được cách làm, ngươi có thể chia bớt việc ra cho họ, như thế khối lượng công việc sẽ không bị quá tải.
Đối với chuyện này, Diệp Nghiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- Ồ, phải rồi, Diệp Nghiên, ngươi có biết về Cựu Thần Nguyền Rủa không?
- Ta biết.
Diệp Nghiên nghe được thuật ngữ này liền nhanh chóng gật đầu, sau một hồi trao đổi đơn giản, Chu Tự nhanh chóng biết được rằng ở thời đại này, về cơ bản mọi bệnh tật đều sẽ được quy cho Cựu Thần Nguyền Rủa mà thành.
Đối với lời nguyền rủa của các vị Cựu Thần, biểu hiện của Diệp Nghiên không giống những người nguyên thủy co ro sợ hãi, trái lại có vẻ rất bình tĩnh.
Chu Tự hỏi nguyên nhân, chỉ nghe hắn thờ ơ đáp lại như này…
- Bởi vì trước đây ta đã từng bị nguyền rủa, nhưng giờ ta đã khỏi bệnh rồi, chỉ đơn giản là nhờ nó.
Diệp Nghiên vừa nói vừa lấy ra một loại thảo mộc.
- Vậy nên theo ta thấy lời nguyền này không đáng sợ đến thế.
"..."
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca