Tất nhiên Chu Tự không có ý định đem toàn bộ tù nhân tới doanh trại Hắc Nguyệt.
Đặc biệt sau khi trải qua sự việc vừa rồi, hắn cũng nhận thức rõ ràng rằng số lượng người trong doanh trại Diêm Hồ phải tăng lên, nếu không, sự an toàn của toàn thể bộ tộc không thể được đảm bảo thỏa đáng.
Việc lưu lại mười người phía sau chủ yếu là vì mục đích này.
Về phần bố trí mười người này, chắc chắn một số người trong số họ sẽ được đưa vào công việc khai thác mỏ.
Suy cho cùng, do hạn chế của thiết bị nên hiệu quả khai thác trong thời đại này không cao. Nhưng khi có nhiều người hơn, mức tiêu thụ hàng ngày sẽ tăng lên, và để theo kịp mức tiêu thụ đó, số lượng nhân lực khai thác đương nhiên cũng phải tăng lên.
Mặt khác, Chu Tự muốn thành lập bộ phận trang bị ở doanh trại Diêm Hồ để chịu trách nhiệm đánh bóng các thiết bị bằng đá cần thiết ở đây.
Đây là suy nghĩ về vấn đề khả năng vận chuyển.
Mặc dù Trang Mộng Điệp đã bắt đầu nghiên cứu xe gỗ, nhưng một khi nghiên cứu thành công, thì năng lực vận chuyển của bộ tộc họ chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.
Nhưng vấn đề này rốt cuộc vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Nếu không làm gọn gàng thì việc sắp xếp này sẽ phải hoãn lại và tốn rất nhiều thời gian. Với tiền đề đó, áp lực vận chuyển hàng ngày của đội vận tải vẫn rất cao.
Dù sao doanh trại Diêm Hồ đang thiếu nguồn cung cấp, hiện tại lương thực và nguồn nước ngọt vẫn được vận chuyển từ doanh trại Hắc Nguyệt sang.
Theo tiền đề này, những dụng cụ như cuốc đá cũng phải từ doanh trại Hắc Nguyệt vận chuyển tới.
Nhưng nếu doanh trại Diêm Hồ thành lập bộ phận trang bị của riêng mình và bắt đầu đánh bóng các công cụ bằng đá đồng thời chế tạo các công cụ như cuốc đá, thì khả năng vận chuyển có thể được tiết kiệm.
Tất nhiên, phân bộ trưởng của bộ trang bị trong doanh trại Diêm Hồ sẽ được cử đi sau khi trở về doanh trại Hắc Nguyệt.
Những người còn lại giao cho Thạch Lỗi sắp xếp, sau khi gấp gọn lều da thú và mang theo túi hành lý, cả nhóm đi theo Chu Tự, chính thức xuất phát về phía doanh trại Hắc Nguyệt.
Trong quá trình này, trong lòng Ác Lang thật sự có rất nhiều dấu chấm hỏi, gần như đầy tới nỗi tràn lên tận miệng.
Lượng thông tin được tiết lộ qua vài câu nói đơn giản của tân thủ lĩnh cũng không phải là ít.
Doanh trại Hắc Nguyệt? Doanh trại Diêm Hồ?
Bộ tộc của họ thực sự có hai doanh trại?!
Trong sự hiểu biết hạn hẹp của Ác Lang, không có khái niệm hai doanh trại, doanh trại trước tới nay chỉ có một, hoặc giả có thể nói là bộ tộc và doanh trại không khác nhau là mấy.
Việc một bộ tộc có hai doanh trại là điều vượt quá nhận thức thông thường của hắn.
Trong đầu hắn bây giờ đầy ắp những câu hỏi, nhưng tốt nhất là không hỏi.
Ác Lang bây giờ cảm thấy các câu hỏi này chính là một cái bẫy, nếu mở miệng hỏi chính hắn sẽ như rơi xuống hố.
Nhưng dù có cố nhịn không hỏi nhưng cuối cùng chuyện gì cần đối mặt cũng vẫn cứ phải đối mặt thôi.
Khi thời gian đến gần giữa trưa, cả nhóm cuối cùng cũng đã đến được vùng ngoại ô của doanh trại Hắc Nguyệt.
Theo kế hoạch của Chu Tự, bây giờ đã được chia thành nhiều khu vực. Đưa mắt nhìn một chốc, doanh trại Hắc Nguyệt có trật tự nề nếp chính thức hiện ra trước mắt Ác Lang và những người mới.
Ánh nắng giữa trưa chiếu xuống khu vực doanh trại, đồng thời in bóng xuống mặt hồ lấp lánh phía xa.
Cảm giác đầu tiên mà toàn bộ doanh địa mang đến cho nhóm Ác Lang là sự tươi sáng! Như thể tràn đầy hy vọng vào cuộc sống tương lai tốt đẹp!
Có ai lại không muốn sống trong một doanh trại như thế này?
Chỉ nghĩ tới đây, trên mặt các thành viên mới đều không khỏi mỉm cười.
Các thành viên của đội tuần tra đang tuần tra bên ngoài doanh trại Hắc Nguyệt ngay lập tức phát hiện ra sự hiện diện của họ.
Sự xuất hiện của nhóm người đông đúc này đã mang đến một phen náo động cho doanh trại Hắc Nguyệt vốn đang yên bình và bận rộn.
Sau khi nhìn thấy Chu Tự đứng lẫn trong đám người, bọn họ thậm chí còn hưng phấn hét lên…
- Thủ lĩnh đã trở lại! Thủ lĩnh đã quay trở về!!
Thông qua người báo tin, ngay từ ngày hôm qua đã xác nhận rằng họ đã thắng trận và sẽ trở về doanh trại Hắc Nguyệt cùng với những người mới vào ngày hôm nay.
Bây giờ ngay khi tiếng ồn ào lan rộng đến đây, các thành viên bộ tộc chịu trách nhiệm ở lại trại lần lượt bước ra và dành cho nhóm Chu Tự những lời chào mừng nồng nhiệt nhất.
Trong tiếng reo hò của các thành viên trong bộ tộc, Chu Tự dẫn Ác Lang, Diệp Nghiên và những người khác tiến về doanh trại.
Trong khoảng thời gian đó, với tư cách là người lưu thủ ở trong trại, Diệp Kinh Hồng cũng chủ động cùng người của mình ra ngoài chào đón họ.
- Kinh Hồng, trong thời gian ta vắng mặt, ngươi ở doanh trại Hắc Nguyệt đã phải vất vả rồi.
Tuy rằng từ lúc Chu Tự khởi hành đến nay chỉ mất khoảng một ngày một đêm, nhưng Diệp Kinh Hồng vẫn có rất nhiều việc phải làm.
Ngoại trừ công việc nội bộ của doanh trại Hắc Nguyệt, cũng phải chuẩn bị sẵn sàng hỗ trợ doanh trại Diêm Hồ bất cứ lúc nào.
Sau khi nhận được tin thắng trận, họ ngay lập tức phải thu xếp để cung cấp nước ngọt và thức ăn cho doanh trại Diêm Hồ, chẳng có gì là phóng đại nếu nói rằng hắn thực sự không có thời gian rảnh rỗi.
Nhưng sau khi nghe được lời nói của Chu Tự, Diệp Kinh Hồng trực tiếp dùng nắm đấm đưa lên ngực mình.
- Thủ lĩnh không quan tâm đến sự an nguy của bản thân mà lao tới yểm trợ doanh trại Diêm Hồ, còn ta chỉ ở lại doanh trại Hắc Nguyệt để giải quyết một số công việc vặt cho thủ lĩnh. Mấy chuyện này đâu thể coi là vất vả được.
Hiển nhiên, Diệp Kinh Hồng vẫn có chút khó chịu vì không thể đi theo Chu Tự để hỗ trợ doanh trại Diêm Hồ.
Nghe được mấy lời đó Chu Tự liền hiểu tâm tư bèn mỉm cười vỗ vỗ vai đối phương.
- Không thể nói như vậy, Kinh Hồng, hiện tại ngươi là một trong những tri kỷ đáng tin cậy nhất của ta. Chính vì có ngươi ở doanh trại Hắc Nguyệt bên này, đã đảm bảo cho chúng ta đường rút lui và cung cấp sự hỗ trợ bất cứ lúc nào, thế nên Trọng Sơn và ta mới có thể yên tâm, toàn lực yểm hộ doanh trại Diêm Hồ, đóng góp của ngươi không kém Trọng Sơn chút nào.
- Thủ lĩnh…
Mấy lời nói của Chu Tự thực sự đã làm Diệp Kinh Hồng cảm động vô cùng, sau khi hít sâu một hơi, hắn âm thầm thề trong lòng…
“Thủ lĩnh coi trọng ta như vậy, ta không được để hắn thất vọng!”
Sáng nay nhóm người phải tốc hành để về doanh trại, suốt cả một buổi sáng không nghỉ ngơi, lúc này Chu Tự thực sự đã thấm mệt.
Chủ yếu là vì trước khi rời đi, hắn đã sử dụng “Động Sát Chi Nhãn” để kiểm tra bảng điều khiển của hơn bốn mươi người.
Trong bộ tộc này, ngoại trừ Ác Lang và Diệp Nghiên, những người còn lại đều là Nhị Tinh Quân Đoàn không đáng để nhắc đến.
Đương nhiên, Nhị Tinh Quân Đoàn kỳ thực cũng có đặc điểm tốt của nó.
Ví dụ như những bộ tộc như Ác Lang rõ ràng là có quy mô không hề nhỏ ở thời đại này.
Mà mở rộng bộ lạc không thể thiếu tranh đấu, để duy trì bộ tộc nhất định phải đi săn.
Vì vậy, trong số hơn bốn mươi người, có nhiều thành viên sở hữu tài năng liên quan đến chiến đấu và săn bắn.
Trong thời đại mà xung đột chắc chắn sẽ nổ ra khi hai bộ tộc gặp nhau, việc có thêm nhiều thành viên có tài chiến đấu chắc chắn là một điều tốt.
Thiên phú săn bắn cũng không có gì đáng bàn. Mặc dù bộ tộc của họ hiện đã bắt đầu ngành chăn nuôi và bước vào thời đại chăn nuôi, nhưng hoạt động săn bắn chắc chắn vẫn phải tiếp tục.
Hoạt động này giúp họ có được nhiều loại vật nuôi gia súc phong phú hơn.
Có nhiều bộ phận trong bộ tộc của họ hiện đang thiếu nhân lực. Vốn dĩ với nhiêu đó người thì vẫn miễn cưỡng làm được, tuy nhiên có thêm càng nhiều người thì hiệu quả sẽ càng cao.
Một nhiệm vụ ban đầu mất ba hoặc bốn ngày để hoàn thành có thể được hoàn thành trong một ngày với sự trợ giúp của nguồn nhân lực này.
Hiện tại, trong bộ tộc của bọn họ rất nhiều bộ phận đều rơi vào tình huống trên, đợt người mới này nhìn qua tưởng nhiều, nhưng trên thực tế, mỗi bộ phận nếu được phân đều một người thì chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn ai.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca