Tầm nhìn được cường hóa khiến Diệp Nghiên dễ dàng tìm thấy thảo dược hơn, hiệu quả tổng thể có thể nói là tăng lên đáng kể.
Thêm vào
Nhờ đó mà Diệp Nghiên chỉ cần tìm kiếm một hồi đã rất nhanh chóng chọn ra một lượng vừa đủ.
Cả nhóm chất đầy đồ trở về. Chu Tự lúc đó đang bàn chuyện với Diệp Kinh Hồng, nhìn thấy bọn họ liền bước tới xem xét những chiếc giỏ gần như đầy ắp.
- Xem ra thu hoạch không hề ít.
- Vâng, thưa thủ lĩnh. Có rất nhiều loại thảo dược mọc gần trại, vừa đủ cho chúng ta sử dụng.
Việc phát hiện bất ngờ nguồn tài nguyên cây thuốc thảo dược mọc xung quanh trại là một điều tốt đối với Chu Tự và có thể coi là một kinh hỉ không ngờ tới.
Có điều, sự chú ý của Chu Tự lúc này đều tập trung vào đám thảo dược trước mặt.
- Ngươi định xử lý những loại thảo dược này như thế nào?
- Xử lý chúng ấy à…
Câu hỏi này khiến Diệp Nghiên cảm thấy kỳ quái.
- Trực tiếp ăn chứ còn xử lý gì nữa.
- …
Chu Tự nghe vậy trầm mặc hai giây, sau đó thử gợi ý.
- Diệp Nghiên, ngươi có từng nghĩ đến đến việc sắc thành nước để uống không?
- Hòa bằng nước rồi uống?
Diệp Nghiên bối rối khi nghe thấy vậy.
Hiển nhiên, Diệp Nghiên vẫn chưa nghiên cứu quá sâu tới chuyện này, đồng thời với câu nói của Chu Tự, tầm nhìn của hắn đúng là cũng chưa hoàn toàn được mở rộng ra.
Nhưng Chu Tự thì khác, thảo dược là một phần văn hóa truyền thống của họ, khi còn nhỏ, hắn đã từng bị viêm mũi và uống thuốc bắc một thời gian. Cho nên kiến thức về uống thuốc bắc hắn vẫn biết chút ít.
Đồng thời, mỗi lần nấu thuốc bắc đều phải trả phí cho người ta, nên nhà hắn luôn mua về và tự nấu, chi phí sẽ rẻ hơn.
Cũng nhờ đó mà bây giờ hắn được hưởng lợi, về phần nấu thuốc hắn tự tin bản thân nắm vững một số kinh nghiệm và kiến thức liên quan.
“Hh-huh!”
Chu Tự ho khan một tiếng, sau đó hắng giọng.
- Nước đun sôi ba lần, tất cả các chất độc sẽ biến mất! Ngươi đã bao giờ nghe nói đến điều này chưa?
Không cần Diệp Nghiên trả lời, ở thời đó làm gì có khái niệm như vậy nên khẳng định chưa từng nghe qua.
Đây là điều mà vị bác sĩ già ở thế giới trước từng chữa trị cho hắn đã dặn dò.
Theo lời của các thầy thuốc cổ xưa, thuốc sắc của y học cổ truyền có thể loại bỏ hoặc giảm bớt độc tính và tác dụng phụ của thuốc một cách hiệu quả.
Đồng thời, phương pháp sắc thuốc có lợi cho các thành phần trong thuốc thoát ra ngoài, nước sắc cũng thuận lợi cho cơ thể hấp thu.
Đương nhiên, cho dù bỏ qua những điều này, trong đầu Chu Tự vẫn có một ý tưởng rất đơn giản và thô kệch.
Đó là chuyện đã được truyền thừa từ năm ngàn năm qua, luôn có nguyên nhân của nó.
Diệp Nghiên mặc dù có trí tuệ năm sao cực hạn, nhưng hắn hiện giờ vẫn chỉ ở cấp độ hai sao, người nguyên thủy cũng không có nhiều kiến thức và văn hóa.
Dựa vào lời mà người thành thạo y học nói với hắn, trấn áp Diệp Nghiên có khác gì một trò đùa không cơ chứ?
Bác sĩ năm đó, thành công nâng cao kiến thức của Diệp Nghiên.
- Ta hiểu rồi.
Diệp Nghiên nghe xong, thần sắc đầy cảm hứng nhìn Chu Tự với ánh mắt kính trọng vô cùng tận, đồng thời trong lòng cũng có chút xấu hổ.
Diệp Nghiên vốn dĩ rất tự tin vào năng lực của mình, nhưng hiện tại xem ra so với tân thủ lĩnh trước mặt của bọn họ còn kém rất xa.
- Xin thủ lĩnh hãy chỉ dạy thêm cho ta!
Chu Tự đối với việc này cũng không khách khí. Nếu hắn biết nhiều hơn Diệp Nghiên, hắn đương nhiên không ngại dạy hắn những gì mình biết.
- Đi theo ta.
Nói rồi hắn dẫn Diệp Nghiên cùng hai đồ đệ đi đến bên hồ.
- Đầu tiên, chúng ta cần làm sạch những loại thảo dược này.
Thuốc cổ truyền được sử dụng về cơ bản là ở dạng sấy khô, tuy bảo quản rất tiện lợi nhưng phải qua giai đoạn chế biến.
Nhưng loại thảo dược tươi này rõ ràng là khác, Chu Tự cảm thấy vẫn phải rửa sạch một lượt.
Tiếp theo sao đó, hắn cũng khá thành thạo trong việc sắc thuốc bắc.
Quá trình nấu thuốc trung y nói chung có thể được tóm tắt là quá trình liên tục thu thập nước cốt.
Trước đây khi kê đơn thuốc, các bác sĩ luôn nói rằng ba bát nước có thể đun thành một bát, về cơ bản ý nghĩa của nó là như vậy.
Trong quá trình nấu liên tục, màu nước dần dần thay đổi, đồng thời mùi thuốc bắt đầu thoát ra theo hơi nước.
Sự thay đổi này làm cho đôi mắt của Diệp Nghiên dần sáng lên.
- Thủ lĩnh, như này là đã được chưa?
- Vẫn còn sớm, dược tính vừa mới ủ xong, phải cần nhiều thời gian hơn mới có thể phát huy hết dược tính.
Chu Tự truyền đạt cho hắn về kinh nghiệm của chính mình.
Nấu thuốc cần có thời gian, trong quá trình này bọn họ đương nhiên sẽ không chỉ ngồi yên đó.
- Diệp Nghiên, ngươi có bao giờ nghĩ đến việc tự mình trồng những loại thảo dược này chưa?
- Trồng thảo dược?
Ở thời đại này, khái niệm trồng trọt vẫn chưa tồn tại, ngay cả một người có trí tuệ năm sao như Diệp Nghiên cũng không thể hiểu hết được ý nghĩa khái niệm đó.
Đối mặt với tình huống này, Chu Tự sau khi suy nghĩ một lúc liền nhanh chóng lên tiếng…
- Cỏ dại mọc bên ngoài dù có bị nhổ đi thì sau một thời gian cũng sẽ mọc lại. Ngươi có biết điều này không?
- Ta biết.
Diệp Nghiên gật đầu, sau đó dường như có chút phản ứng, mơ hồ hiểu được tân thủ lĩnh của bọn họ muốn bày tỏ điều gì.
Nhưng hắn không ngắt lời mà vẫn tiếp tục lắng nghe.
- Cũng giống như những loại cỏ dại này, dược liệu thực ra có thể mọc lại, nhưng nếu mọc ở bên ngoài thì có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng, nói không chừng có ngày không thể hái được. Mặt khác, nếu dược liệu chuyển vào trước tầm mắt của chúng ta…
Lúc này Chu Tự không cần phải nói thêm gì nữa, bởi vì Diệp Nghiên đã hoàn toàn hiểu rõ hắn muốn biểu đạt điều gì.
- Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Đồng thời, nếu làm như vậy thì khi cần dùng ta cũng không cần phải vất vả ra ngoài tìm kiếm như vậy!
Trong khi tự lẩm bẩm một mình, Diệp Nghiên cũng trở nên phấn khích hơn.
Xét theo tư thế của hắn là muốn lập tức hành động, nhưng Chu Tự nhanh chóng ra hiệu Diệp Nghiên bình tĩnh lại.
- Bình tĩnh, đây không phải việc có thể làm được trong một sớm một chiều, ngày mai chúng ta từ từ thu xếp, hiện tại quan trọng nhất chính là ấm thuốc này.
- Ồ, phải rồi! Nồi thuốc trước mặt ta quan trọng hơn!
Dưới sự nhắc nhở của Chu Tự, sự chú ý của Diệp Nghiên nhanh chóng quay trở lại nồi thuốc trước mặt.
Trong khoảng thời gian đó, Chu Tự tiếp tục không ngại gợi ý thêm cho Diệp Nghiên.
Dược liệu khô chẳng hạn.
Hoặc có thể thử đun sôi các dược liệu có dược tính tương tự với nhau, so sánh xem loại nào đạt được hiệu quả tốt hơn thông qua sự cộng hưởng của nhiều dược liệu.
Những ý tưởng mà Chu Tự không ngừng đưa ra có thể nói đã nhanh chóng thúc đẩy ý tưởng về y học và dược phẩm hình thành trong não bộ của Diệp Nghiên.
Vô hình trung hệ thống y học cổ truyền đã hình thành một phác thảo tương đối hoàn chỉnh trong đầu hắn.
Tiếp theo, còn phải xem Diệp Nghiên có thể biến lý thuyết thành hiện thực đến mức nào.
Chu Tự cảm thấy mình không thể giúp được gì nhiều trong chuyện đó, chỉ có thể dựa vào Diệp Nghiên dùng đầu óc thông minh của mình để suy ngẫm kỹ càng hơn.
Trong quá trình nói chuyện, nồi thuốc đầu tiên đã chính thức được nấu chín.
- Nấu như thế này cũng gần xong rồi. Số cặn thuốc còn sót lại cần phải vớt ra. Phần nước thuốc này chia làm ba bát cho người bệnh uống.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca