Mặc dù Diệp Nghiên cũng rất có hứng thú với việc trồng trọt, nhưng còn phải bận về nấu thuốc, cho nên theo ý của Chu Tự, khu vực này cơ bản được giao cho ba người trong đội trồng trọt.
Mặc dù đội nông nghiệp đã thành lập được một thời gian nhưng số lượng thành viên đã tăng từ một lên ba người chỉ mới ngày hôm qua.
Về kinh nghiệm trồng trọt thực tế thì về cơ bản là bằng không.
Trước đây, họ làm theo ý của thủ lĩnh, ở đó cày đất và tích lũy phân bón.
Mặc dù công việc có hơi mệt mỏi và hôi hám nhưng về cơ bản nếu không xảy ra trục trặc gì, thì ở một mức độ nào đó, cuộc sống có thể coi là thoải mái.
Và bây giờ, với những nhiệm vụ mới được ban hành, với tư cách là tổ trưởng đội nông nghiệp, áp lực đối với Vương Đại Thụ thực sự trở nên nhiều gấp đôi.
- Cứ thả lỏng đi, đừng sợ thất bại, trên đời này ai cũng sẽ thất bại, điều quan trọng là rút ra bài học gì từ thất bại đó, từ ấy giúp bản thân trưởng thành hơn và tránh thất bại lần sau, cố lên! Ta rất mong chờ thành quả của ngươi!
Nhìn thấy đối phương đang căng thẳng, hắn bèn mỉm cười động viên.
Ngoại trừ những người mới gia nhập, Chu Tự giờ đây về cơ bản đã như một vị thần thánh trong mắt các thành viên trong bộ tộc của mình.
Các sự việc thần kỳ cứ tiếp nối nhau khiến các thành viên trong bộ tộc tôn thờ và kính trọng hắn từ tận đáy lòng.
Không ngoa khi nói rằng trong mắt các thành viên trong bộ tộc, những gì thủ lĩnh của họ nói đều là chân lý!
Dù chỉ thốt ra một lời động viên đơn giản cũng có thể khiến đối phương tăng thêm vài phần tự tin.
Bản thân Chu Tự đương nhiên biết điều này nên chưa bao giờ hắn keo kiệt trong việc động viên khen ngợi các thành viên trong bộ tộc.
Chỉ với một vài câu nói khích lệ, các thành viên trong bộ tộc như thể được kích hoạt hoàn toàn năng suất của bản thân, vậy thì hà cớ gì hắn không làm cơ chứ?
Lần này cũng vậy.
Lời nói của Chu Tự quả thực khiến Vương Đại Thụ ngay lập tức tìm được nền móng, trong lòng hắn cảm thấy tự tin vô cùng.
Tuy nhiên, những gì hắn hiểu về trồng trọt dù sao cũng có hạn. Về cơ bản đã nói hết những gì mình biết, nếu tiếp tục ở lại đây thì chưa chắc sẽ có ích lợi gì nhiều.
Nói trắng ra, trong tương lai Vương Đại Thụ và những người khác sẽ phải từ từ suy ngẫm và tích lũy kinh nghiệm về việc trồng trọt.
Sau khi rời khỏi khu vực trồng trọt, Chu Tự đang nhìn vào bản thiết kế trong tay, vừa đi dọc theo một con đường cụ thể vừa suy nghĩ trong đầu.
Trên tuyến đường này, hắn dự định đào một con mương.
Làm ruộng không thể thiếu việc tưới nước. Gần doanh trại của họ có một cái hồ cách đó không xa. Khi có ít ruộng có thể gánh nước tưới tiêu.
Tuy nhiên, khi quy mô của các cánh đồng tiếp tục mở rộng, những nhược điểm của phương pháp này là tốn nhiều công sức, thời gian và hiệu quả thấp chắc chắn sẽ bộc lộ.
Theo tiền đề trên, nếu muốn giải quyết vấn đề này một lần và mãi mãi, cách tốt nhất là đào mương và dẫn nước trực tiếp vào.
Và đây chắc chắn là một công việc rất tốn công sức.
Đương nhiên, Chu Tự lúc này cũng không vội.
Vài cây thảo dược đó gánh nước tưới hàng ngày cũng được.
Có điều không vội không có nghĩa là không làm, dự án đào kênh thực sự nên được bắt đầu từ từ.
Với ý tưởng này trong đầu, Chu Tự quay lại và phân bổ nhân lực để thành lập Bộ Kỹ thuật Xây dựng.
Trên thực tế, nếu thực sự muốn nói thì đội khai thác gỗ phải được coi là lực lượng trực thuộc Bộ Kỹ thuật Xây dựng.
Vì vậy sau khi thành lập Bộ Kỹ thuật Xây dựng, Chu Tự đã đổi chủ và cử đội khai thác gỗ tới.
Nếu bộ tộc muốn tham gia vào việc phát triển và xây dựng thì Bộ Kỹ thuật Xây dựng xét cho cùng là cốt lõi, về mặt lý thuyết mà nói, tất cả các cơ sở xây dựng đều phải nhờ vào Bộ Kỹ thuật Xây dựng.
Nhưng ở giai đoạn này, việc mà Bộ Kỹ thuật Xây dựng phải làm là khởi đầu từ việc đào mương.
Còn những việc như xây nhà ấy mà…
Chu Tự vốn nghĩ rằng chỉ cần lều trại được nâng cấp hoàn toàn thành nhà gỗ hoặc nhà tranh thì trại bộ tộc của họ về cơ bản sẽ chính thức được nâng cấp thành làng phải không?
Nhưng vấn đề bây giờ là hắn không học kiến trúc, suy nghĩ kỹ quá trình, hắn phát hiện ra rằng có rất nhiều vấn đề bản thân đều không thể giải quyết được.
Trên thực tế, cho dù có thật sự học kiến trúc thì trong môi trường thô sơ như vậy, chỉ sợ không bột đố gột nên hồ.
Ở trạng thái này, nếu chấp niệm xây nhà, nềm móng không vững thì cái nhà có khi còn chưa xây thành hình đã phải nhận về thất bại thảm hại, như thế sẽ chỉ lãng phí nhân lực, vật lực và thời gian quý giá mà thôi.
Nói một cách tương đối, đào kênh là một công việc lao động tương đối đơn giản. Sau khi đào xong, rõ ràng sẽ có lợi cho kế hoạch canh tác sau này, trong mọi trường hợp đều có thể sử dụng được, không tới nỗi làm điều vô ích.
- Ta đã vẽ cho các ngươi một con đường và đã đặt một hòn đá ở mỗi khoảng cách nhất định để đánh dấu, ngươi có thể đào theo con đường này.
Cầm một cây giáo trong tay, Chu Tự vừa ra hiệu vừa nói chuyện với ba thành viên của Bộ Kỹ thuật Xây dựng trước mặt.
Đúng vậy, lúc này ngoại trừ đội khai thác gỗ ra, bộ phận xây dựng và kỹ thuật chỉ có ba người, đây đều là những người được hắn điều động từ nhiều nơi đến.
Chỉ là đào mương, không cần gấp gáp, Chu Tự ước chừng ba người thay phiên nhau đào là đủ.
Nếu sau này có công trình lớn nào và khối lượng công việc của Bộ Kỹ thuật Xây dựng tăng lên, hắn sẽ bố trí thêm nhân lực, nhưng trước mắt vẫn chưa cần thiết.
- Bắt đầu đào từ khu vực trồng trọt, nhưng có một điều cần lưu ý, các ngươi đi theo ta.
Vừa nói chuyện, Chu Tự vừa dẫn ba người từ Bộ Kỹ thuật Xây dựng đến bên hồ.
- Các ngươi đã nhìn thấy phần này chưa? Đừng vội đào khu vực cạnh hồ, đợi đến cuối cùng hẵng đào. Bởi vì bây giờ mà đào ra, nước hồ sẽ tràn vào, sẽ ảnh hưởng đến công việc tiếp theo. Còn nữa…
Nói xong mấy điểm cần chú ý, hắn ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trời trên trời cao, ước tính lúc này mới chỉ khoảng hai giờ chiều.
Còn ít nhất hai đến ba tiếng nữa mới tới giờ ăn tối, nên không thể lãng phí nó được.
Sau khi ra hiệu cho ba người ở Bộ Kỹ thuật Xây dựng có thể bắt đầu làm việc, Chu Tự đứng dậy đi về phía trại.
Đầu tiên, hắn phải đi thăm mấy người bệnh, xem tình trạng của họ như thế nào rồi, đồng thời cũng quan sát xem trong bộ tộc có bệnh nhân mới nào không, cuối cùng đến khu chăn nuôi của Bộ Nông nghiệp để xác nhận tình trạng sinh sản của thỏ rừng.
Trong quá trình đó, thời gian lặng lẽ trôi qua, các thành viên trong đội vận chuyển cũng thuận lợi trở về doanh trại Hắc Nguyệt.
- Thủ lĩnh.
Sau khi nhìn thấy Chu Tự, họ nhanh chóng đặt quặng than mang về và chạy về phía hắn.
- Mọi chuyện thế nào rồi?
Đối mặt với câu hỏi không đầu không đuôi của Chu Tự, tất cả thành viên trong đội vận chuyển đều rất hưng phấn.
- Tốc độ quả nhiên nhanh hơn rồi.
Nhận được câu trả lời, Chu Tự lại kiểm tra vị trí của mặt trời.
Lúc này, mặt trời đã dần lặn về hướng Tây, nhưng ước chừng còn một giờ nữa mới lặn hẳn.
Lúc trước khi đội vận chuyển vội vã trở về trại thì mặt trời đã lặn được một nửa. Hôm nay rõ ràng là sớm hơn bình thường.
Nguyên nhân của tình trạng này, nếu không có gì khác, có lẽ là do phản ứng được tạo ra bởi câu chân ngôn “Cường Hóa Tốc Độ” và thiên phú “Tiến Hóa Thủ Lĩnh” mà hắn có được trước đây!
Giống như thiên phú của “Động Sát Chi Nhãn” đã giúp các thành viên trong bộ tộc có tầm nhìn tốt hơn vậy. Khi có được câu chân ngôn “Cường Hóa Tốc Độ”, Chu Tự đã tự hỏi liệu câu chân ngôn này có mang lại cho hắn và các thành viên trong bộ tộc một số lợi ích thụ động hay không.
Nhưng hiện tại hắn không có bất kỳ thiết bị chuyên nghiệp nào, cộng với thứ gọi là “tốc độ” kia, nếu sự cải thiện không quá rõ ràng thì có thể không tự mình cảm nhận được.
Theo tiền đề này, nếu muốn có được câu trả lời thì ai là nhân tuyển để thử nghiệm tốt nhất?
Rõ ràng chính đội vận tải cần di chuyển giữa hai trại mỗi ngày rồi!
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca