Chương 74: [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Ý Nghĩa Trọng Đại

Phiên bản dịch 7027 chữ

Diệp Kinh Hồng có những khám phá mới và bắt đầu bận rộn, đồng thời lúc đó các bộ phận ở doanh trại Hắc Nguyệt cũng vào guồng với công việc của mình.

Trong khoảng thời gian này, ba bệnh nhân ban đầu với thuốc sắc của Diệp Nghiên và đội ngũ của hắn đã dần dần bình phục.

- Khỏe rồi, ta thực sự đã khỏi bệnh! Bây giờ ta thậm chí còn cảm thấy sung mãn hơn trước khi bị bệnh!

So với những thành viên bộ tộc phổ thông cảm thấy khó tin về vấn đề đó, với tư cách là những bệnh nhân trực tiếp hứng chịu “Cựu Thần Nguyền Rủa”, từ tuyệt vọng đến lấy lại hy vọng, lúc này họ không giấu nổi sự hạnh phúc của bản thân.

Hít một hơi thật sâu, họ chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như bây giờ! Sở dĩ có cảm giác này phần lớn là do so sánh trực tiếp với trạng thái khó chịu khi bị cảm trước đó. Sự tương phản trước và sau rất mạnh mẽ.

Ngoài ra, một nguyên nhân chính khác là khi bị cảm lạnh, ngày nào họ cũng cảm thấy kiệt sức và uể oải.

Nhưng sau khi hết cảm lạnh, họ như được lột xác vì dù gì cũng đã nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, còn có thể không khỏe lại hay sao?

Và điều này chắc chắn đã cho phép Chu Tự một lần nữa chứng tỏ tầm quan trọng của bản thân.

Chu Tự đã hoàn toàn phá bỏ cái gọi là “lời nguyền của Cựu Thần”, gần như đã đạt đến uy tín chưa từng có trong bộ tộc.

Trong mắt các thành viên trong bộ tộc, có thể phá bỏ “Cựu Thần Nguyền Rủa” có nghĩa là quyền lực của thủ lĩnh của họ thậm chí còn cao hơn các vị Cựu Thần, bằng không thì thủ lĩnh của họ làm sao có thể làm được điều vi diệu như vậy?

Logic ở đây có phần quá đơn giản và thô thiển, đồng thời những tin đồn này khó tránh khỏi lọt vào tai Chu Tự.

Về vấn đề đó, Chu Tự hành động rất bình tĩnh, không có ý định bác bỏ tin đồn.

Các thành viên trong bộ tộc càng tôn sùng hắn thì quyền cai trị của hắn càng ổn định, đây chắc chắn là một điều tốt đối với hắn.

Đương nhiên, Chu Tự không nghĩ câu chuyện sẽ kết thúc như vậy.

Theo tình trạng hiện nay, những ngày thời tiết nóng lạnh với nhiệt độ chênh lệch lớn giữa ngày và đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

Trong mùa cảm lạnh có tỷ lệ mắc bệnh cao như hiện nay, việc chỉ có ba người bị cảm là điều tuyệt đối không thể xảy ra.

Nghĩ tới đây, Chu Tự ghé qua Bộ Y tế.

Lúc này, không gian rộng mở bên ngoài Bộ Y tế đã được bao phủ bởi nhiều nhóm thảo mộc được hái về.

Chu Tự vừa xuất hiện, Diệp Nghiên liền nhanh chóng bước tới chào hỏi.

- Thủ lĩnh.

- Có vẻ như mọi việc ở đây đang diễn ra khá suôn sẻ.

- Đúng vậy, thảo mộc đã được hái và hiện đang được phơi khô theo ý định của ngài.

Cảm lạnh tuy có thời kỳ mắc cao nhưng thực chất đây là bệnh phổ biến xảy ra quanh năm.

Tuy nhiên, dù là thảo mộc mọc hoang hay thảo mộc tự trồng thì có lẽ họ cũng không thể thu hoạch được quanh năm.

Trong trường hợp này, để có được các loại thảo mộc tương ứng khi cần quanh năm, họ phải dự trữ trước.

Nhưng nếu làm như vậy họ phải cân nhắc đến vấn đề bảo quản.

Việc bảo quản thảo dược không gì tốt hơn là đem phơi khô.

Về phương pháp phơi khô, xét đến môi trường thời đại này, chỉ có hai phương pháp là phơi nắng hoặc phơi trong bóng râm.

Hôm nay thời tiết tốt, Bộ Y tế từ sáng sớm đã bận rộn phơi khô dược liệu hái được.

Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, một số triệu chứng cảm lạnh thông thường sẽ không còn ảnh hưởng đến sự ổn định trong bộ tộc của họ nữa.

Sau đó, đúng như Chu Tự dự đoán, một số thành viên trong bộ tộc bắt đầu lần lượt xuất hiện các dấu hiệu cảm lạnh.

Khi phát hiện những triệu chứng như vậy, cần cách ly ngay, kế đó nhờ bộ phận y tế đun thuốc sắc cho họ uống. Ngoài ra, uống thêm nước nóng để tăng cường trao đổi chất, phối hợp cách ly thích hợp mới có thể kiểm soát hoàn toàn.

Cái gọi là “Cựu Thần Nguyền Rủa” đã bị họ đánh bại hoàn toàn.

Lúc này, trong lòng các thành viên bộ tộc, Cựu Thần đã chết, bọn họ nhìn Chu Tự như đang nhìn một vị Thần mới đản sinh.

Một ngày mới lại bắt đầu, đồng hồ sinh học hoạt động bình thường khiến Chu Tự tỉnh dậy đúng giờ, bước ra khỏi lều, hắn vươn vai duỗi người, trên mặt còn có chút buồn ngủ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn.

Vừa lúc hắn chuẩn bị di chuyển đến khu vực ăn uống để ăn sáng thì đội trưởng đội chăn nuôi của Bộ Nông nghiệp vội vàng chạy tới, vừa lao tới vừa hét lên…

- Sinh rồi, con thỏ đã sinh rồi!!

Vừa nghe thấy vậy, Chu Tự lập tức bừng tỉnh.

- Đi thôi! Mau qua đó!

Dọc đường, đội trưởng đội chăn nuôi vừa đi vừa báo cáo sự tình với hắn.

Sau một thời gian, nhiều con thỏ rừng họ bắt được đã mang thai và bắt đầu dùng cỏ khô để làm tổ.

Nhưng Chu Tự hiểu biết rất ít về khả năng sinh sản của thỏ và hắn cũng không biết thỏ con trong bụng khi nào sẽ ra đời.

Cuối cùng chỉ có cách duy nhất là nuôi đến khi thỏ mang thai sinh ra thỏ con.

Trong khoảng thời gian này, với tư cách là tổ trưởng tổ chăn nuôi, việc đầu tiên hắn làm mỗi sáng thức dậy là kiểm tra tình trạng của những con thỏ đang mang thai. Đây dường như là nhiệm vụ lớn nhất của hắn trong bộ tộc.

Ngày hôm nay cũng vậy.

Kết quả là khi kiểm tra hắn ngay lập tức phát hiện ra một trong số những con thỏ đang mang thai thực sự đã sinh ra một con thỏ con!

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với tình huống này bất cứ lúc nào nhưng sự việc bất ngờ vẫn khiến hắn không kịp trở tay.

Sau đó, hắn vội chạy đến và báo cáo sự việc với thủ lĩnh của mình.

Trong quá trình ấy, tiếng ồn mà hắn tạo ra trên đường đi lớn đến mức những thành viên bộ tộc xung quanh đều nghe rõ mồn một.

Lúc này vẫn chưa đến giờ làm việc nên những người thích tham gia cuộc vui đều kéo tới.

Khu chăn nuôi cách khu dân cư của trại không quá xa, sau khi đến nơi, Chu Tự hầu như ngày nào cũng đến kiểm tra tiến độ, đi thẳng đến chuồng thỏ chuyên dùng nuôi thỏ mang thai chờ sinh con.

Nhìn thoáng qua, hắn thấy cái ổ cỏ khô giờ đã chứa rất nhiều lông thỏ. Trong đống lông thỏ, những con thỏ con chưa mọc lông đang lặng lẽ rúc vào trong đó.

Đây hẳn là biện pháp được thỏ cái áp dụng để giữ ấm cho con mình.

Ở thời đại này, điều kiện của họ còn hạn chế, việc làm một chiếc chuồng thỏ đặc biệt để thỏ mang thai sinh con đã là giới hạn rồi.

Trong thời gian đó, theo báo cáo của đội trưởng đội chăn nuôi, khi phát hiện thỏ con chào đời thì thỏ mẹ đã cho thỏ con bú sữa mẹ.

Đây chắc chắn là một điều tốt. Nó cho thấy thỏ mẹ sẽ tự mình chăm sóc con của mình. Đây là tình huống tốt nhất cho những người chưa có kinh nghiệm chăn nuôi.

Bởi trong trường hợp này họ chỉ cần “giao việc” chăm sóc cho thỏ mẹ là được.

So với việc nuôi một con thỏ con mà không ai biết phải nuôi như thế nào thì việc để một con thỏ mẹ trưởng thành chăm sóc chắc chắn sẽ an tâm hơn.

Chu Tự mở chuồng thỏ ra, cẩn thận kiểm tra tình trạng của lũ thỏ con, sau đó trong lòng trầm xuống.

Có năm con thỏ con trong một lứa nhưng có hai con đã chết!

Hắn thầm thở dài trong lòng, Chu Tự đưa ba con thỏ còn lại trở về tổ, yêu cầu đội chăn nuôi chăm sóc thật tốt, sau đó giao hai con đã chết cho cấp dưới của mình.

Chẳng ngờ việc này lại dễ dàng như vậy, chỉ mong ba con thỏ con còn sống sót có thể lớn lên khỏe mạnh.

Về phần hai con không may qua đời kia…

Ăn thôi chứ không nhẽ lại chọn cách vứt nó đi hay chôn nó chắc!

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ của Phi Tường De Lại Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!