Được thêm món mới một cách ngoài ý muốn, buổi sáng có thêm hai con thỏ sữa nướng, đối với người thường xuyên ăn cá như Chu Tự mà nói thì đây quả thật là mỹ vị.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ của buổi sáng cũng không thể loạn kế hoạch cả ngày hôm nay của bọn hắn. Bữa sáng qua đi, cả bộ tộc vẫn hoạt động như mọi thường. Các bộ phận tiến hành làm việc đều hết sức thuận lợi, cũng không có chỗ khiến Chu Tự phải bận tâm.
Thời gian gần đến buổi trưa thì thân ảnh của bọn Diệp Kinh Hồng ung dung xuất hiện bên ngoài doanh trại Hắc Nguyệt. Những ngày tháng thăm dò ở bên ngoài không quá dễ dàng do thức ăn và nước uống đem theo có hạn, vì để có thể đi xa hơn một chút, thăm dò nhiều chỗ hơn, mỗi bữa cơm của bọn hắn đều phải ăn uống tiết kiệm cộng thêm việc phải ăn ngủ ngoài trời nơi hoang dã, không có doanh trại bảo vệ, bọn hắn không có cách nào thả lỏng bản thân để nghỉ ngơi, trải qua thời gian dài khiến tinh thần và thể lực của mỗi người đều bị tiêu hao trầm trọng.
Giờ phút này, sau khi trải qua một đoạn đường dài lăn lộn, không dễ dàng gì mới về đến doanh trại khiến cả bọn Diệp Kinh Hồng đều mang dáng vẻ mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bọn Diệp Kinh Hồng, Chu Tự không nói hai lời liền trực tiếp ra hiệu cho bên doanh trại nhóm lửa nấu ăn cho bọn hắn.
Trong lúc đợi nấu cơm, Diệp Kinh Hồng phát huy phong cách “Chấp Hành Chuyên Gia” của mình, tranh thủ thời gian tiến hành báo cáo với Chu Tự.
Thứ đầu tiên được đưa lên là những giỏ thực vật. Bởi vì đây có thể là nguyên gốc của thảo dược, thế nên lúc trước khi xuất phát, Chu Tự có căn dặn bọn hắn tiện tay hái một ít các loại thực vật chưa thấy qua đem về.
Còn về đâu là cây thảo dược đang lẫn lộn ở trong thì Chu Tự hoàn toàn không phân biệt được sự khác biệt, vẫn là nên giao cho Bộ Y Tế từ từ nghiên cứu sau.
Trong quá trình này, Chu Tự vô ý nhìn thấy các bụi cây chói mắt và những quả màu đỏ mọc trên đó trong giỏ đeo lưng.
- Cái này phát hiện ở đâu vậy?
Đối mặt với câu hỏi này, Diệp Kinh Hồng nhanh chóng kể sự việc lúc đó lại.
Chu Tự nhận thức rõ được là tình báo mà Diệp Kinh Hồng đem về lần này thật sự còn nhiều hơn trong tưởng tưởng của hắn.
“Nghe miêu tả, đó có thể là một loài động vật giống linh dương, cụ thể vẫn phải thấy qua mới biết được, đều là động vật ăn cỏ, nếu để chăn nuôi thì…”
Nghĩ đến đây Chu Tự lại thở dài, không nghĩ tiếp nữa.
“Chuyện này vẫn là để sau này xác định rồi nói sau, bây giờ nghĩ nhiều cũng không có tác dụng.”
Đây thật sự là hậu di chứng của việc tiến hành mở rộng phát triển quá lâu, bất luận thấy con gì, phản ứng đầu tiên cũng là có thể chăn nuôi nhân giống không.
Các loài động vật sinh sống ở khu vực đó, trong môi trường vốn có, đại đa số đều biết được cái gì nên ăn, cái gì không nên ăn. Tụi nó ăn loại quả này, vậy chứng tỏ loại quả này không có vấn đề.
Nhưng vì cẩn thận hết mức...
Chu Tự hái xuống một quả, chạy đến Bộ Y Tế một chuyến.
Hắn chạy đến chỗ này không phải chỉ để Diệp Nghiên nghiên cứu loại quả này, mà còn để mượn một con chuột. Xách một cái lồng nhốt chuột lên, Chu Tự trực tiếp vứt quả hạt trong tay vào trong.
Con chuột trong lồng có thể bị bỏ đói rất lâu rồi, vừa nhìn thấy thức ăn từ trên trời rơi xuống, lập tức xông lên dùng hai chân trước ôm lấy quả hạt gặm ngon lành.
Bên Bộ Y Tế có rất nhiều con chuột giống vậy, đây là “chuột dùng để thực nghiệm” của bọn họ.
Việc thử nghiệm thảo dược cần phải có vật để thí nghiệm, cái loại thí nghiệm đem đến nguy hiểm này chắc chắn không thể dùng trên nhân lực quý hiếm của bọn họ.
Với tiền đề này, mục tiêu thực nghiệm tốt nhất chính là chuột. Vì vậy hắn trực tiếp để đội vận chuyển giúp hắn đem từ bên doanh trại Diêm Hồ sang.
Con chuột đã ăn quả hạt được để qua một bên trước, sau đó từ từ quan sát trạng thái của nó là được. Việc quan sát này có thể sẽ kéo dài liên tục từ một đến ba ngày, thậm chí là lâu hơn, vì bọn hắn còn phải xem xét khả năng ngộ độc chậm.
Nhưng trong khoảng thời gian này, bụi quả mọng đã bị bọn Diệp Kinh Hồng đào về, vậy nên Chu Tự trực tiếp gọi tổ trưởng tổ nông nghiệp Vương Đại Thụ qua, để hắn ta đem các bụi quả mọng trồng xuống trước, chắc chắn giữ cho nó sống sót rồi nói sau.
Vương Đại Thụ hiển nhiên không nghĩ đến trước đó mới được giao cho công việc trồng một loại thảo dược, kết quả mới chớp mắt lại có thêm việc mới để làm.
Trước đó ngoại trừ xới đất ủ phân thì không còn việc gì khác. Mà hiện nay, các loại công việc khác nhau liên tiếp đến, cuối cùng cũng đến lúc khảo nghiệm năng lực của tổ trồng trọt bọn họ. Vừa nghĩ đến điều ấy, tâm trạng Vương Đại Thụ liền hồi hộp, nhưng nghĩ lại thì thảo dược mà trước đó thủ lĩnh kêu trồng cũng đã trồng được một khoảng thời gian, cũng không có vấn đề gì, chắc lần này cũng sẽ không có vấn đề. Ý nghĩ này nảy sinh, Vương Đại Tu đột nhiên bình tĩnh lại một chút.
Trong khoảng thời gian đó, đội ngũ thăm dò do Diệp Kinh Hồng dẫn đầu trở về lều của mình, ngủ thiếp đi sau khi ăn xong. Trong những ngày đi thăm dò, họ tích lũy quá nhiều mệt mỏi trong cơ thể và tâm trí, vào thời điểm ăn tối, nếu như không ai đến gọi thì bọn hắn có thể ngủ một phát thẳng đến sáng ngày hôm sau.
- Kinh Hồng, nhiệm vụ thăm dò lần này vất vả cho các ngươi rồi, ta tuyên bố, mỗi thành viên của đội thăm dò đều được chia một con cá nướng!
Ở thời đại này, không có phần thưởng nào thực tế bằng một miếng ăn. Cá nướng trở thành món chính của bọn họ, mỗi bữa ăn của mỗi thành viên trong mỗi bộ tộc chỉ được chia nửa con cá, cám dỗ của việc một mình hưởng một con cá cũng đủ khiến các thành viên của bộ lạc xung quanh nhìn đến ghen tị.
Nhưng nếu thấy qua dáng vẻ của bọn Diệp Kinh Hồng lúc mới về thì đều cảm thấy bọn hắn xứng đáng. Sau khi thưởng thức xong một bữa tối mỹ vị, toàn bộ người của bộ lạc cũng gần đến lúc nghỉ ngơi. Mà lúc này đây, ánh nhìn của Chu Tự lại rơi trên người của Ác Lang.
- Nói đến Ác Lang, vết thương trên người ngươi cũng gần lành rồi đúng không?
Lúc chiến đấu, toàn thân Ác Lang đều là máu, nhìn rất dọa người, nhưng thực tế đều là vết thương ngoài da, cộng thêm sức lực của khô lâu binh tương đối có hạn nên vết thương cũng không tính là sâu.
Sau khi đắp thuốc trị thương của Diệp Nghiên, nghỉ ngơi một khoảng thời gian, vết thương cơ bản đã kết vảy rồi. Nghe đến lời này, Ác Lang lập tức hiểu được vị thủ lĩnh mới của bọn hắn muốn nói cái gì.
Nói thật thì, sống trong doanh trại Hắc Nguyệt một đoạn thời gian, trong tâm hắn đã hoàn toàn công nhận địa vị thủ lĩnh của Chu Tự, đã không còn ý nghĩ muốn khiêu chiến hắn như lúc đầu.
Như hôm nay Chu Tự nhắc đến chuyện này, Ác Lang lại không cảm thấy mất mặt, trực tiếp lên tiếng biểu thị...
- Ta hiện tại không muốn khiêu chiến nữa.
Nghe xong lời này, Chu Tự bình tĩnh gật đầu.
- Ừ, vậy ngươi đi ra ngoài chuẩn bị một chút đi, vũ khí thì để tránh bị thương cứ dùng gậy gỗ.
- A không phải đâu thủ lĩnh, ta không muốn đánh nữa.
Ngay lúc này, nhìn thấy sự hoảng loạn trên mặt của Ác Lang, Chu Tự vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như cũ.
- Ta biết, nhưng ta muốn đánh.
Lời vừa nói ra, âm điệu cổ xưa cùng với sức mạnh của chân ngôn lan tỏa ra. Vừa lúc này, quỷ hỏa trong hốc mắt của khô lâu cháy lên cùng với tiếng rắc rắc, năm sáu mươi khô lâu binh trong doanh trại đứng lên trên mặt đất.
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca