Lúc này, Ác Lang nằm trên mặt đất cảm thấy toàn thân đau nhức đang kiểm điểm lại bản thân mình.
“Nếu như lúc đó ta không vô thức muốn sử dụng chân ngôn mà trực tiếp ứng phó thì tuyệt đối sẽ không bị đánh thảm như vậy.”
Nhưng không thể không nói, cách làm của Ác Lang cũng không tính là sai.
Ở lần khảo nghiệm này, nếu phải hỏi Ác Lang sai ở đâu? Thì chính là bản năng muốn sử dụng sức mạnh chân ngôn để đối phó với trận đấu. Xuất hiện tình huống này là vì hắn đã quá ỷ lại vào sức mạnh chân ngôn, tạo thành một thói quen không tốt. mà sau khi mất đi chân ngôn cũng không kịp điều chỉnh lại. tóm lại nguyên nhân vẫn là do bản thân. Trong lúc Ác Lang đang tức giận thì có một cánh tay đưa qua, hắn liền nhìn chằm chằm nó, thân thể đang nằm dưới đất đột nhiên căng chặt.
- Thủ lĩnh!
- Đứng lên đi.
Trong lúc nói chuyện, Chu Tự biểu thị Ác Lang có thể nắm lấy cánh tay mình.
Sau khi do dự một lúc, Ác Lang nắm chặt lấy, Chu Tự dùng sức kéo hắn từ dưới đất đứng lên.
- Nhìn bộ dạng này của ngươi có phải đã biết vấn đề của bản thân là gì rồi ?
- Biết.
Ác Lang gật gật đầu.
- Biết là được, bắt đầu từ ngày mai kêu Trọng Sơn luyện tập với ngươi đi.
Nói đến đây trên mặt Chu Tự lộ ra ý cười.
- Hoan nghênh gia nhập bộ tộc của chúng ta.
Không biết tại sao sau khi nghe được lời này trong tim Ác Lang sinh ra một cảm giác dị thường.
- Nhắc đến mới nhớ, hình như ngươi vẫn chưa đặt cho bản thân một cái tên.
Vấn đề đặt tên từ lâu đã được phổ cập trong bộ tộc, cơ bản là sau khi có thành viên mới gia nhập những thành viên khác sẽ tự động nói với bọn họ, chuyện này vốn chưa bao giờ cần hắn phải bận tâm. Bởi vậy sau khi thành viên mới gia nhập, bọn họ cơ bản đã có tên trước đó cộng thêm họ vô, nhưng Ác Lang lại không có. Bây giờ nghe Chu Tự nhắc đến, Ác Lang dứt khoát trực tiếp quỳ một chân xuống…
- Xin thủ lĩnh đặt cho ta một cái tên!
Điều này thể hiện rằng từ đầu Ác Lang đã có ý nghĩ này. Dù gì hắn cũng để ý được Diệp Nghiên vừa đến đã được thủ lĩnh đặt tên cho. Ngoài ra, những cốt cán quan trọng trong bộ lạc cơ bản đều được thủ lĩnh đặt tên. Càng không phải nói tuy rằng Ác Lang không hiểu ý nghĩa của cái tên mà thủ lĩnh đặc cho nhưng rõ ràng nó vẫn tốt hơn những cái tên như Trương Tiểu Sơn hay Lý Thạch Đầu. đối mặt với vấn đề này, Chu Tự nhẹ nhàng mỉm cười, là chiến thần tứ tinh do chính bản thân công nhận, Ác Lang xứng đáng để hắn đích thân đặt tên. Nghĩ đến đây, Chu Tự trực tiếp nói…
- Vậy để ta đặt tên cho ngươi.
Ác Lang nghe được, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
- Tạ ơn thủ lĩnh.
- Đặt tên gì thì tốt đây ?
“Thiên phú của Ác Lang là “Công Tâm Kế” chuyên làm nhiễu loạn tinh thần của người khác, tiềm năng trí lực chỉ huy song tứ tinh, điều này chắc chắn rằng sau khi hắn trưởng thành sẽ có khuynh hướng đi theo lối chiến lược.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Tự đã có chủ ý.
- Nghĩ ra rồi, tên của ngươi sẽ là Lý Sách!
Sau khi nói ra cái tên, Chu Tự lại tiến hành giải thích rõ về cái tên này.
- Tên gốc của ngươi là Ác Lang, không biết tại sao cứ nhắc loài sói ta thường hay liên tưởng đến họ Lý, bởi vậy nên ta mới đặt ngươi họ Lý, còn ý nghĩa của chữ Sách này là mưu lược kế sách, ta hy vọng về sau trong lúc chiến đấu ngươi có thể dùng trí óc nhiều hơn…
Dù cho thiên phú của Ác Lang đều tập trung vào trí lực và khả năng chỉ huy, nhưng trong cái thời đại nguyên thủy này vẫn tôn trọng kẻ mạnh, quan trọng nhất vẫn là vũ lực. Chu Tự cũng là sợ Ác Lang không cẩn thận đi lầm đường, bởi vậy cố ý đặt cho cái tên Lý Sách và dùng lần giải thích ý nghĩa cái tên này để nhắc nhở Ác Lang, nói khéo với đối phương về hướng phát triển sau này.
Không biết Ác Lang có hiểu được dụng ý của Chu Tự hay không nhưng dù sao thì ít nhất hắn rất thích cái tên Lý Sách ấy.
Hai ngày sau đó cứ để cho bọn Diệp Kinh Hồng nghỉ ngơi ở doanh trại trước. Dù gì thì bôn ba thăm dò ở ngoài lâu như vậy, những mệt mỏi tích tụ chắc chắn không thể chỉ ngủ hai giấc là khỏe, cũng đến lúc để bọn họ nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi.
Tuy nói là tối qua mới bị khô lâu binh dùng gậy đánh một trận lớn, lúc nay toàn thân vẫn còn đau nhức, nhưng Lý Sách người vừa nhận được cái tên mới lại tràn đầy năng lượng trong một ngày mới, sau bữa sáng, dựa theo sự sắp xếp của Chu Tự bắt đầu luyện tập với Chu Trọng Sơn.
Mà Chu Tự bắt đầu phân bố nhân lực để thành lập doanh trại thứ ba dựa trên doanh trại đầu. về vị trí của doanh trại thứ ba thì không cần phải nói, đó chính là thảo nguyên mà bọn Diệp Kinh Hồng phát hiện ra. Những thứ khác không nói chỉ riêng việc bên này có nguồn tài nguyên động vật mới đã khiến họ cảm thấy xứng đáng qua đó. Nhưng bên ấy cách quá xa, nếu phái đội săn bắt như thường lệ ra thì không thể nào hoàn thành công việc được, bắt buộc phải lập doanh trại ở gần đó. Mang theo suy nghĩ, Chu Tự nhanh chóng sắp xếp trong năm ngày còn lại. Điều Thạch Lỗi vốn dĩ phụ trách tọa trấn tại doanh trại Diêm Hồ điều đến doanh trại Hắc nguyệt. Dù sao thì lập doanh trại mới có rất nhiều thứ phải lo, đồng thời có rất nhiều điều chưa xác định được khảo nghiệm năng lực tùy cơ ứng biến của bọn họ, vả lại trong doanh trại của bọn họ, không có ai có thể giải quyết mọi việc một cách thỏa đáng, điều này khiến hắn phải đến đây một chuyến.
Lấy việc này làm tiền đề, một khi doanh trại mới thành lập vậy doanh trại Hắc Nguyệt sẽ trở thành lãnh địa trung tâm của bọn hắn, khi hắn không ở đó, bắt buộc phải có một người có đủ năng lực tọa trấn, đảm bảo sự ổn định của nội bộ. Mà trước mắt sau khi cân nhắc thì người phù hợp nhất chỉ có Thạch Lỗi.
Khi Thạch Lỗi đến, để Lý Sách phối hợp với Thạch Lỗi ở lại bảo vệ doanh trại Hắc Nguyệt.
Sau khi mang đủ đồ rồi di chuyển với đống lĩnh kỉnh sau khoảng hai ngày bọn họ đã đến gần đó. Kết quả mới đến gần đó bọn họ đã thấy cát bụi đầy trời, những âm thanh ầm vang không ngừng truyền đến.
Động tĩnh này khiến Chu Tự cảm thấy kinh ngạc trong lòng, vô thức cuối thấp người xuống. Nhưng sau khi xác định qua loa vị trí của âm thanh đó hắn nhanh chóng phát hiện ra âm thanh đó không hướng về phía bọn họ. Chu Tự tò mò trong lòng nên hắn quyết định sau khi nhìn ngó xung quanh nhanh chóng chạy đến gò đất nhỏ gần đó, sau đấy…
“Động Sát Chi Nhãn!”
Trong khoảnh khắc, tầm nhìn của Chu Tự mở ra, vừa nhìn đã thấy một đàn thú đang điên cuồng chạy ở phía xa.
“Nhìn hình dáng này, đây chắc là loài động vật ăn cỏ mà Kinh Hồng đã báo cáo với mình trước đó, hình dáng này giống linh dương đến tám chín phần, đợi chút đã! Phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo chúng, đó là…”
Bởi vì khoảng cách quá xa cho dù đã khởi động “Động Sát Chi Nhãn” Chu Tự vẫn không thể khống chế mà nheo mắt lại, thử thông qua cách thức này để nhìn rõ hơn và dưới trạng thái này đập vào mắt hắn là một đàn Bán Nhân Mã tay cầm cung tên!
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca