- Vãi! Bán Nhân Mã?!
Dù cho Chu Tự đã chấp nhận sự thật rằng đây là một thế giới huyền ảo, nhưng đến bấy giờ hắn cũng chỉ gặp qua loài người. Cho dù là những khô lâu binh thì khi còn sống bọn chúng vẫn là con người chứ nhỉ? đột nhiên bị một nhóm sinh vật đặt biệt rõ ràng không phải là loài người đập vào mắt, đem đến cho hắn cảm giác chấn động cực kỳ lớn, khiến hắn nhịn không được phải chửi tục.
“Nói đến cùng thì Bán Nhân Mã thuộc chủng tộc gì? thú nhân sao? không đúng, có lẽ là sinh vật trong thần thoại…”
Trong lúc Chu Tự đang suy nghĩ thì những tên Bán Nhân Mã đang săn bắt vẫn tiếp tục duy trì trạng thái điên cuồng lao lên bắn tên một cách nhanh chóng. Một giây sau, một mũi tên được bắn ra xé rách bầu không khí, trực tiếp bắn vào chân sau của một con linh dương!
Mũi tên này đã ảnh hưởng không nhỏ đến bọn linh dương đang chạy điên cuồng kia, nhưng ý chí cầu sinh khiến cho bọn chúng vẫn chạy một cách điên cuồng không dám dừng lại giây phút nào.
Tình huống này có lẽ đã nằm trong dự liệu của bọn Bán Nhân Mã đang đuổi theo ở phía sau. Chỉ nhìn thấy bọn chúng tiếp tục duy trì trạng thái lao điên cuồng đồng thời lưu loát rút một mũi tên ở phía sau lưng ra gắn vào cung tên.
Trong lúc chạy điên cuồng, vết thương của con linh dương đang không ngừng rách ra khiến máu chảy liên tục, rất nhanh đã nhuốm đỏ cả cái chân sau của nó. Dần dần tốc độ của con linh dương trở nên chậm lại, không thể tiếp tục được nữa và những tên thợ săn đang đuổi theo phía sau duy trì kéo dãn khoảng cách. Lúc gần như đuổi kịp, những tên Bán Nhân Mã có mang theo trường mâu ở kế bên đồng loạt dùng tay phóng ra. Những phát đâm mạnh mẽ đã dễ dàng xuyên qua da thịt của con linh dương, đồng thời khiến nó ngã gục xuống dưới đất.
Lúc này đây, cả người con linh dương đầy máu vẫn đang giãy dụa muốn đứng lên, nhưng sự sống trôi đi đã cướp mất sinh mạng của nó. Nhìn xác của con linh dương, một trong những tên Bán Nhân Mã lưu loát lấy trường mâu găm vào xác của con linh dương kéo lên rồi đặt trên lưng ngựa của mình.
Toàn bộ quá trình này khiến Chu Tự kinh ngạc không thôi. Không phải do quá trình săn bắt linh dương của Bán Nhân Mã quá mức dữ tợn và dọa người, thực tế là hắn đã sớm quen với tình cảnh này, điều thực sự khiến Chu Tự kinh ngạc chính là thực lực mà bọn Bán Nhân Mã đã thể hiện ra!
“Bởi vì Bán Nhân Mã có hình dáng đặc biệt, sở hữu sức mạnh cơ động cường đại, có thể nói là đơn vị kỵ binh trời sinh.”
“Ngoài ra, nhìn biểu hiện săn bắn lúc nãy có thể thấy tốc độ, sức bền và cả lực lượng hầu như không có hạn chế, không hổ danh là sinh vật thần thoại.”
Đương nhiên, nếu đơn thuần chỉ là kỵ binh thì Chu Tự còn có thể lựa chọn dùng trường mâu binh để khắc chế kỵ binh. Mà vấn đề hiện này là bọn họ không chỉ kỵ binh mà còn có cung tên!
Tổ hợp cung tên cộng kỵ binh, vậy không phải sẽ là cung kỵ binh có đủ năng lực kỵ xạ sao?!
Trời đất, trong cái hoàn cảnh thời đại này, chỉ có kỵ binh thôi đã rất BUG rồi, kết quả còn có năng lực tác chiến của cung kỵ binh? Đây không phải chính là rất đả kích sao? thuận theo suy nghĩ này, Chu Tự không có chút tín nhiệm nào đối với đám Bán Nhân Mã này.
Trước mắt phản ứng đầu tiên của hắn là tránh né, hắn không muốn xảy ra xung đột vũ lực với đám nhân mã ngay lúc này, nếu thật sự đánh nhau hắn cảm thấy phần thắng không lớn. Cũng may đám Bán Nhân Mã đó chỉ là đuổi theo đàn linh dương chạy qua chỗ này thôi. Sau khi hoàn thành việc săn bắn, bọn chúng mang theo con mồi men theo hướng khác chạy đi.
Duy trì một khoảng cách an toàn không phải là vấn đề lớn, đương nhiên vấn đề chủ yếu nhất là nếu bỏ qua mảnh đất với nguồn tài nguyên phong phú này thì sự phát triển của bộ lạc bọn hắn sẽ bị hạn chế. Đồng thời chí mạng nhất là chỉ bằng đất đai có hạn, tài nguyên có hạn cho dù bỏ ra nhiều thời gian hơn để phát triển thì bọn hắn vẫn rất khó tạo ra đột phá mới. Lấy các công cụ bằng đá trước mắt hắn làm ví dụ, nếu hắn không thể tìm thấy quặng đồng và sắt, thì làm sao hắn có thể được thăng cấp từ thời kỳ đồ đá lên thời đại đồ đồng, thậm chí là thời đại đồ sắt? Mà để tìm thấy những quặng này, hắn phải thăm dò không ngừng để tìm ra những nguồn tài nguyên quý giá ẩn giấu ở nhiều nơi trên thế giới này.
- Kinh Hồng, xung quanh đây có tìm thấy chỗ nào thích hợp để cắm trại không?
Dựa theo hiệu quả làm việc của Diệp Kinh Hồng, trước khi trở về doanh trại Hắc Nguyệt báo cáo với hắn, chắc hẳn là đã thăm dò môi trường xung quanh.
Lúc này đối mặt với câu hỏi của Chu Tự, Diệp Kinh Hồng nhanh chóng biểu thị...
- Gần đây có một con sông.
Không cần nói nhiều, biết điều này là đủ.
Trong thời đại này, yêu cầu duy nhất để dựng lên một doanh trại trong vùng hoang dã là phải có nước uống được ở gần đó. Trên cơ sở đó thì những tài nguyên khác thuộc về kèm thêm. Đương nhiên tài nguyên kèm thêm càng nhiều càng tốt, suy cho cùng thì ai lại chê cái này?
Diệp Kinh Hồng đi trước dẫn đường, một hàng người rất nhanh đã di chuyển đến gần con sông. Sự xuất hiện của họ làm giật mình một số động vật nhỏ đang uống nước bên bờ sông, và chúng nhanh chóng chạy biến vào bụi cỏ gần đó. Bọn Chu Tự không có hứng thú đuổi theo, đồng thời trong trường hợp như thế cũng không thể đuổi kịp.
- Mọi người nghỉ ngơi một chút đi.
Chu Tự chưa có kế hoạch xây dựng doanh trại ở đây, nhưng bọn họ đã bôn ba một chặng đường dài cũng thật sự cần dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Trong quá trình nghỉ ngơi, Chu Tự theo thói quen quan sát tình hình xung quanh bằng “Động Sát Chi Nhãn”. Dưới sức mạnh của chân ngôn, lực quan sát mạnh mẽ đã khiến hắn chú ý đến một số con vật nhỏ trong bụi cỏ sau đó trực tiếp làm như không thấy.
Những con vật nhỏ này đã chú ý tới sự xuất hiện của bọn họ, Chu Tự tin chắc rằng chỉ cần bọn họ có động tĩnh nhỏ thì thân thể của những con vật này sẽ lập tức bộc phát tốc độ đáng kinh ngạc để tránh thoát khỏi tầm mắt của bọn hắn. Khi chưa có sự chuẩn bị sắp xếp gì cũng không có công cụ săn bắt thích hợp mà muốn bắt bọn chúng là điều viển vông.
- Nghỉ ngơi cũng đủ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi.
Dưới sự quan sát của “ Động Sát Chi Nhãn” không hề phát hiện ra cái gì đặc biệt.
Vốn dĩ lúc trước khi chưa có sự xuất hiện của Bán Nhân Mã, thì mảnh đất này có thể xem là địa điểm thích hợp để cắm trại, nhưng bây giờ...
Để bảo vệ doanh trại của bọn hắn được an toàn, hiện nay Chu Tự chỉ muốn tránh xa đám Bán Nhân Mã có thể sẽ xuất hiện, thậm chí là càng xa càng tốt. Xác nhận một chút phương hướng mà lúc nãy đám Bán Nhân Mã rời đi, Chu Tự không hề do dự dẫn theo nhóm người đi hướng ngược lại để kịp thời tìm kiếm một mảnh đất xem như thích hợp trước khi mặt trời kịp ngả về tây.
- Ừ, chỗ này đi, chúng ta sẽ cắm trại ở chỗ này!
Sau khi tiến sâu vào thảo nguyên, hoàn cảnh xung quanh quá đơn sơ, sở dĩ Chu Tự chọn địa điểm này là do ở gần đây có một gò đất không tệ.
Khi doanh trại được xây lên, gò đất này có thể sử dụng như tháp quan sát, Nó được sử dụng để chống lại kẻ thù muốn đến gần trại của họ, và nó có thể được coi như một nơi canh gác có sẵn.
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca