Theo quan điểm hiện nay, lợi thế của kỵ binh là quá lớn.
Hơn nữa, lợi thế chủng tộc của những Bán Nhân Mã đó có lẽ đã khiến bọn họ mạnh mẽ hơn các đơn vị kỵ binh Nhân Loại bình thường.
Một khi hai bên đối đầu, bọn họ không có lợi thế nào cả.
Thậm chí có lạc quan hơn, ngay cả khi thực sự giành chiến thắng, bọn họ sẽ phải trả cái giá bao nhiêu đây?
Đừng quên, bây giờ dưới quyền quản lý của hắn có tận ba doanh trại.
Hiện tại, nếu hơn một trăm thành viên bộ tộc được phân bổ hợp lý thì việc vận hành ba doanh trại một cách bình thường sẽ không khó khăn.
Nhưng một khi bị mất một đám, rất có thể doanh trại sẽ phải bỏ hoang vì không đủ nhân lực để duy trì.
Mặc dù đây là thời đại của mạnh được yếu thua, nhưng không phải lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến “đánh đánh giết giết” được.
Phải biết cân nhắc những ưu và nhược điểm một cách hợp lý để phát triển lâu dài và ổn định hơn.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc ở đây, Chu Tự sáng sớm hôm sau khởi hành, quay trở lại doanh trại Hắc Nguyệt. Dọc đường không quên đào vài bụi dâu.
Xét cho cùng, loại quả mọng màu đỏ này đã được xác nhận là một loại trái cây thiết thực, có thể bổ sung một số nguyên tố vi lượng mà chế độ ăn uống hàng ngày của bọn họ không thể có được.
Dựa trên tiền đề này, Chu Tự đã tách cùi ra, xác nhận quả này có hạt, đã thế hạt còn rất nhỏ, có thể nói là nhỏ hơn hạt mè.
So với việc trồng và chăm sóc từ hạt, việc cấy trực tiếp các bụi quả mọng ban đầu chắc chắn là phương pháp tiết kiệm thời gian và công sức hơn cho bọn họ.
Trên đường đi không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, có đám người Diệp Kinh Hồng thăm dò kỹ càng, bọn họ đã hoàn toàn làm chủ được đoạn đường từ doanh trại Hắc Nguyệt đến doanh trại Thảo Nguyên khiến chẳng có nguy hiểm gì trên đường đi cả.
Trở lại doanh trại, Chu Tự nhanh chóng gọi đội khai thác gỗ tới, đồng thời cử thêm nhân lực để bọn họ bắt đầu công việc nhanh nhất có thể.
Ngay lập tức, hắn vội vàng đến bộ phận trang bị để tìm Trang Mộng Điệp.
Bởi vì để kế hoạch của hắn được thực hiện suôn sẻ và hiệu quả, một điểm rất quan trọng là liệu chiếc xe đẩy trước đây được giao cho Trang Mộng Điệp có thể phát triển thành công hay không.
Dù sao, để đối phó với những Bán Nhân Mã có thể tấn công trại của mình, bọn họ cần triển khai các cơ sở phòng thủ quan trọng xung quanh doanh trại, chính là cự mã
Nhưng thứ đồ cự mã này không hề nhỏ, nếu muốn vận chuyển một cách thuận lợi từ doanh trại Hắc Nguyệt đến doanh trại Thảo Nguyên mà không có xe đẩy thì toàn bộ sự việc sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Đương nhiên, dựa theo tính tình của Chu Tự, hắn không có khả năng làm chuyện gì không chắc chắn.
Trên thực tế, khi hắn rời doanh trại Hắc Nguyệt để thành lập doanh trại Thảo Nguyên, những phần khó nhất để chế tạo một chiếc xe đẩy đã được bàn tay khéo léo của Trang Mộng Điệp đảm nhiệm. Sau đó, toàn bộ quá trình thực sự đơn giản.
Gần một ngày sau khi đám người Chu Tự lên đường, chiếc xe đẩy đầu tiên của bộ tộc bọn họ chính thức ra đời từ bàn tay của Trang Mộng Điệp.
Tuy nhiên, do không có sự hướng dẫn của Chu Tự nên nàng đã không đưa xe cho các thành viên khác trong bộ tộc sử dụng khi chưa được phép.
Vì bản thân cấu trúc của xe đẩy không phức tạp nên Chu Tự đã vẽ rõ ràng trên bản thiết kế.
Mặc dù những đồ vật thực tế do bàn tay Trang Mộng Điệp làm ra không thể nói là giống hệt nhau, nhưng nhìn thoáng qua thì chúng trông rất giống nhau.
Dùng tay cầm chặt phần tay nắm, Chu Tự đã thử động tác kéo đẩy đơn giản.
Dưới lực tác dụng, cùng với âm thanh “cạch cạch cạch”, chiếc xe đẩy mới toanh lập tức được đẩy về phía trước, khiến Chu Tự không khỏi bật cười thành tiếng.
Cảm giác này thực sự rất tuyệt vời, sự thích thú khi được sáng tạo từng thứ một, dù có làm bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng không bao giờ thấy chán.
Người có thể hiểu rõ nhất cảm xúc của hắn lúc này trong bộ tộc chắc chắn là Trang Mộng Điệp đã tự tay mình chế tạo chiếc xe đẩy này.
Về việc chiếc xe đẩy gỗ có thể thực hiện chuyển động kéo đẩy bình thường hay không, Trang Mộng Điệp chắc chắn là người đầu tiên thử nghiệm nó và là người đầu tiên nhận được câu trả lời.
Nhưng lúc này, nhìn chiếc xe đẩy gỗ đang vững vàng di chuyển dưới lực kéo đẩy của thủ lĩnh, trên mặt Trang Mộng Điệp vẫn tràn đầy hưng phấn không thể giấu được.
Quá trình đẩy kéo xe đẩy gỗ không thể nói là hoàn toàn suôn sẻ, nhưng đây cũng là chuyện không thể nào tránh được.
Một mặt, hoàn toàn được rèn luyện bằng thủ công nên có một số sai sót, không thể đạt được độ chính xác tuyệt đối một trăm phần trăm được.
Lý do còn lại càng khó tránh khỏi. Đó chính là đường không bằng phẳng…
Ở thời đại này, đừng nói đến những con đường nơi hoang dã, ngay cả những con đường trong doanh trại của bọn họ cũng không thể hoàn toàn bằng phẳng.
Đã thế ở thời đại này còn không có biện pháp giảm chấn nào, xe đẩy gỗ nói chung được làm bằng gỗ cứng là không thể tránh khỏi va đập và xóc nảy.
Về cơ bản, hắn rất hài lòng vì Trang Mộng Điệp đã có thể làm được thế này trong một khoảng thời gian giới hạn chỉ bằng cách rèn luyện thủ công thuần túy.
- Làm tốt lắm, ta sẽ thưởng cho ngươi năm con cá, tùy ngươi sắp xếp!
Việc sản xuất thành công chiếc xe đẩy gỗ đủ để cải thiện chất lượng năng lực vận chuyển của bộ tộc bọn họ.
So với giá trị của chiếc xe đẩy gỗ, phần thưởng năm con cá quả thật không đáng là bao trong suy nghĩ của Chu Tự.
Sau khi ban thưởng xong, Chu Tự nhanh chóng chuyển chủ đề sang chuyện chính.
- Chiếc xe đẩy gỗ thứ hai thế nào rồi?
Trước khi khởi hành, Chu Tự ước chừng chiếc xe đẩy gỗ đầu tiên sẽ sớm hoàn thành, cho nên hắn đặc biệt dặn dò Trang Mộng Điệp rằng sau khi xác nhận quá trình sản xuất đã hoàn thành khi không có vấn đề gì nữa, thì bắt tay ngay vào làm chiếc thứ hai.
Đã bảy ngày kể từ khi hắn rời đi, Chu Tự vẫn rất lo lắng về tiến độ của chiếc xe đẩy gỗ thứ hai, dù sao chỉ có một chiếc, nhất định không đủ dùng.
Xét tới khoảng cách đến doanh trại thứ ba và tình hình đặc biệt hiện tại, đối với Chu Tự lúc này, càng nhiều xe đẩy gỗ càng tốt.
Ít nhất cần phải có năm chiếc để tăng cường hoàn toàn khả năng vận chuyển của bộ tộc mà đúng không? Nhưng hắn cũng biết hy vọng này có chút xa vời.
Sau khi nghe những lời của Chu Tự, Trang Mộng Điệp đã ước tính sơ bộ trong đầu, rồi nói…
- Trong ba ngày nữa, chiếc xe đẩy gỗ thứ hai hẳn là có thể làm xong.
Phải biết rằng đây là sau khi Trang Mộng Điệp chế tạo thành công chiếc xe đẩy gỗ đầu tiên, tích lũy một lượng kinh nghiệm nhất định, rồi nâng cao hiệu quả sản xuất.
Chu Tự đương nhiên cũng biết ở thời đại này, rèn luyện những bộ phận như vậy không dễ dàng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.
- Có thể nhanh hơn được không?
- Làm thêm vài cái nữa, chờ khi ngươi đã hoàn toàn thành thạo, hiệu suất sẽ lại được cải thiện mà đúng không?
Giọng điệu của Trang Mộng Điệp khi nói điều này có vẻ không chắc chắn lắm.
- Nhưng theo cảm nhận của ta, dù nhanh đến đâu cũng phải mất bảy đến tám ngày.
- Ngươi có nghĩ các thành viên khác trong bộ phận có thể học được không? Có sự giúp đỡ của bọn họ, rất nhiều công việc có thể được thực hiện cùng một lúc, hiệu quả sẽ được nâng cao hơn nữa mà nè?
- Ừm, ta nghĩ có thể học được, nhưng ta sợ sẽ mất rất nhiều thời gian…
- …
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca