Một hàng người hành động nhanh chóng, bọn hắn đã dựng kịp lều, nhóm kịp lửa trước khi trời tối. Bữa tối của bọn hắn chủ yếu là thịt muối và cá muối đã đem theo, ngoài ra còn có quả mọng đỏ làm tráng miệng sau bữa ăn. Đây là loại quả mọng trước đó Diệp Kinh Hồng tìm được ở trên thảo nguyên, sau khi thử nghiệm nhiều ngày, bọn họ cơ bản đã xác định được loại quả đỏ này không có độc.
Hiện giờ chính thức được thêm vào kế hoạch trồng trọt của tổ trồng trọt, đồng thời loại quả mọng này hiển nhiên được thêm vào thực đơn của bọn hắn. Đương nhiên, những quả mọng mà bọn hắn vừa lấy ra không phải được mang từ doanh trại đến mà là được hái từ bụi quả mọng ven đường, còn với bụi quả mọng thì bọn hắn không có đào cả bụi đem đến đây.
Dù gì thì bọn hắn đến đây là để xây doanh trại, kế hoạch trồng trọt đương nhiên là có nhưng không phải bây giờ, nếu bọn họ đào bụi quả mọng đem qua đây cũng chỉ tổ vướng víu tay chân, còn không bằng để bọn chúng tiếp tục mọc ở đó. Dù sao thì ở cái thời đại này cũng sẽ không có ai đi đào chúng, hái đi quả mọng thì cứ để nó tiếp tục sinh trưởng ở đó.
Nhét một quả vào miệng, vỏ hơi dai, sau khi cắn rách, nước quả có vị chua rõ kết hợp với thịt quả bùng nổ trong khoang miệng. Chu Tự không phải là người thích ăn chua, nếu là lúc trước loại quả có vị chua giống vậy hắn tuyệt đối sẽ không ăn, nhưng hiện lại trở thành món ngon hiếm có trong miệng hắn. Cũng không phải do khẩu vị của hắn thay đổi mà là do hoàn cảnh đã thay đổi.
Thường có người hiếu kỳ, trong thời đại nguyên thủy này cũng đâu có bao nhiêu gia vị, thức ăn chỉ có thể chế biến đơn giản vậy có thật sự ngon không? Những người có cái suy nghĩ này chỉ có thể nói là chưa bị đói qua.
Sau khi ăn uống no nê, sắc trời cũng đã tối hẳn, sắp xếp ổn thỏa chuyện gác đêm, trải qua một ngày bôn ba đường dài mọi người đã nghỉ ngơi từ sớm. Sáng ngày hôm sau, Chu Tự bị đồng hồ sinh học đánh thức đúng giờ, có thể cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi của cơ thể còn chưa hoàn toàn tiêu tan. Cố gắng ép xuống suy nghĩ muốn ngủ nướng, lấy lại tinh thần hắn bước ra khỏi lều, nhìn doanh trại thứ ba của bộ tộc bọn hắn, doanh trại Thảo Nguyên!
Doanh trại Thảo Nguyên này hiện tại vẫn còn rất sơ khai, và về cơ bản nó vẫn duy trì diện mạo của bộ tộc nguyên thủy.Vị trí cụ thể của trại không quá gần sông, bởi nếu phát triển thuận lợi, diện tích của doanh trại này chắc chắn sẽ được mở rộng nhiều hơn trong tương lai.
Theo tiền đề này, nếu bọn hắn ở quá gần sông, sự tồn tại của dòng sông sẽ hạn chế doanh trại của bọn hắn mở rộng và phát triển sau này. Mặc dù hiện tại chưa có gì nhưng giai đoạn đầu của việc quy hoạch doanh trại phải được thực hiện tốt, có thể tiết kiệm rất nhiều rắc rối cho việc phát triển và xây dựng sau này.
Sau khi liên tiếp có kinh nghiệm từ việc quy hoạch doanh trại Diêm Hồ và doanh trại Hắc Nguyệt, Chu Tự cũng cảm thấy dễ dàng hơn khi đối mặt với doanh trại Thảo Nguyên thứ ba này. Thậm chí nếu thật sự phải nói thì kế hoạch của doanh trại này hắn sẽ làm tốt hơn hai cái doanh trại trước, đặc biệt là so với doanh trại Diêm Hồ.
Dù gì thì hắn của lúc đó vẫn là một người mới chưa có bao nhiêu kinh nghiệm thực tế, ít nhiều cũng có một số chỗ suy nghĩ không được chu đáo. Lúc lập kế hoạch không để ý đến, đợi đến lúc thực sự xây thì mới phát hiện ra chỗ này không ổn, chỗ kia không được. Mà những vấn đề ấy chỉ cần lúc bắt đầu chuẩn bị tốt thì sẽ không xảy ra, toàn bộ đều có thể tránh được. đương nhiên hiện tại Chu Tự cũng không cảm thấy bản thân có thể lập ra kế hoạch hoàn hảo gì, dù gì thì đây cũng không phải là trò chơi xây dựng và phát triển nơi ngươi có thể đứng ở góc độ của thượng đế mà nhìn toàn cục. hiện tại hắn chỉ có thể đứng ở góc nhìn thứ nhất, những thứ có thể thấy và điều khiển được đều có hạn vì thế nên hắn chỉ có thể cố gắng hết sức mà thực hiện.
“Tài nguyên ở lân cận cũng rất phong phú, cơ bản là không kém hơn doanh trại Hắc Nguyệt bao nhiêu, con sông ở kế bên có thể câu cá, còn những bụi cỏ xung quanh, hôm qua ta đã xác nhận rồi, có thể bắt được những loài động vật hoang dã như thỏ rừng.”
Sau khi sắp xếp lại những thông tin có trong đầu, kế hoạch của doanh trại Thảo Nguyên nhanh chóng được hình thành trong đầu của Chu Tự. Quá trình từ lập kế hoạch đến hoàn thiện sơ bộ thực sự rất nhanh. Bởi vì khi doanh trại vừa bắt đầu xây, nhưng việc mà bọn hắn cần làm rất ít hoặc có thể nói là không có có gì cần làm. Cơ bản đều là đánh dấu khu vực sinh hoạt, dựng toàn bộ các lều bằng da động vật lên, sau đó thêm một số vật dụng sinh hoạt cơ bản như bếp đá vào trong doanh trại là được, còn đối với lò gốm lớn được dùng để nung chế đồ gốm có thể từ từ làm sau. Dù sao thì những dụng cụ dùng hàng ngày đều đã được bọn hắn mang đến đây nên không cần gấp gáp làm cái mới. Với tiền đề này bọn hắn còn mang theo hai tấm lưới đánh cá được bện từ doanh trại Hắc Nguyệt có thể trực tiếp dùng lưới bắt cá dưới sông.
Những tài nguyên trước mắt có thể giúp bọn họ giải quyết các vấn đề về thức ăn và nước uống một cách đơn giản. Trước sau chỉ mất tổng cộng ba ngày mà nguyên cái doanh trại đã được bố trí đâu ra đấy. Vốn dĩ theo kế hoạch của Chu Tự thì bước tiếp theo là sử dụng doanh trại Thảo Nguyên làm căn cứ để bắt đầu săn bắt nhiều động vật thảo nguyên hơn, mở rộng danh sách nuôi trồng của bản thân đồng thời không ngừng thăm dò rộng ra bên ngoài để phát hiện được nhiều tài nguyên hơn. Nhưng hiện tại, do sự xuất hiện của Bán Nhân Mã nên kế hoạch này phải thay đổi.
Xuất phát từ việc cẩn trọng, hắn cho bố trí các nơi canh phòng cho doanh trại trước. Trước mắt thứ hắn có thể nghĩ được ngoại trừ trường mâu được nối dài chuyên dùng để ngăn chặn kỵ binh ra thì cũng chỉ có cự mã.
Một khi đối phương đổi hình thức tấn công sang cung kỵ binh, trường mâu binh thì không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào đối với họ nữa, với tiền đề này thì cự mã được dùng để cản đường ít nhiều vẫn có tác dụng, bố trí xung quanh doanh trại ít nhất vẫn bảo đảm được đối phương không thể tùy tiện lao đến, đồng thời bởi sự xuất hiện của cung kỵ binh mà tấm chắn cửa ngu ngốc kia ngược lại có thể dùng như một trang bị tự vệ có thể sử dụng lại.
Mà để làm ra được các món trang bị này phải có đủ gỗ, ít nhất phải có một cánh rừng cung cấp gỗ cho bọn hắn. Ở vùng thảo nguyên này, tài nguyên gỗ lại không hề phong phú thậm chí có thể nói là hơi khan hiếm. So với doanh trại Hắc Nguyệt nơi ở rìa thảo nguyên, nằm khu vực xa hơn vừa lúc có một cánh rừng cung cấp gỗ cho bọn hắn. Vì vậy chỉ sợ là Chu Tự phải quay về doanh trại Hắc nguyệt một chuyến. nhưng trước đó hắn phải sắp xếp xong mọi việc ở doanh trại Thảo Nguyên.
- Kinh Hồng, doanh trại Thảo nguyên tạm thời giao cho ngươi phụ trách, không cần gấp gáp ra ngoài thăm dò, về vấn đề thức ăn thì trước mắt cứ tập trung đánh cá với bắt các loài động vật nhỏ. Ngoài ra ta có một chuyện cần ngươi đi làm…
Vừa nói Chu Tự vừa nhanh chóng đưa ra chỉ thị của bản thân.
- Được rồi, cứ vậy trước, lúc ta không ở đây, ngộ nhỡ gặp phải bọn Bán Nhân Mã thì không cần quan tâm đến doanh trại nữa, các ngươi cứ trực tiếp chạy trốn là được, ưu tiên sự an toàn của bản thân.
Dịch: Gia Huệ
Biên: Khangaca