Cùng lúc đó, ở doanh trại Thảo Nguyên, hai tâm phúc của Chu Tự là Chu Trọng Sơn và Diệp Kinh Hồng lúc này cũng đang ở đây.
Xét về sức chiến đấu, không thể nghi ngờ Chu Trọng Sơn mạnh hơn, nhưng xét về mặt lên kế hoạch tổng thể, Diệp Kinh Hồng lúc này đã thể hiện ưu thế áp đảo.
Diệp Kinh Hồng thường xuyên phải thực hiện nhiệm vụ của đội trinh sát, không có cách nào để báo cáo vấn đề kịp thời cho thủ lĩnh của bọn họ, nhất định phải tự mình giải quyết.
Vì vậy, với tư cách là người đứng đầu đội trinh sát, Diệp Kinh Hồng phải có khả năng quyết đoán đủ mạnh.
Một vị chỉ huy có tiềm lực bốn sao đã hoàn toàn chứng minh được mình có thể làm được, đây chính là lý do Chu Tự có thể yên tâm giao cho Diệp Kinh Hồng làm việc đó, đồng thời trong thời gian hắn vắng mặt, cũng dám đưa doanh trại Thảo Nguyên mới thành lập cho Diệp Kinh Hồng.
Theo mong muốn của Chu Tự, Diệp Kinh Hồng đã tiếp quản việc quản lý doanh trại Thảo Nguyên vào ngày thủ lĩnh của bọn họ rời đi, hắn bắt đầu nhanh chóng sắp xếp công việc cho các thành viên trong bộ tộc đi theo mình. Thái độ rất dứt khoát, không có chỗ cho sự nghi ngờ.
Đây cũng là một ít kinh nghiệm mà Diệp Kinh Hồng đã tích lũy được, làm thủ lĩnh, phải đủ mạnh mẽ khi ra lệnh, nếu ngay cả bản thân ngươi cũng không có nhiều tự tin thì làm sao có thể dựa vào cái gì khiến người khác nghe mình?
Kết quả đã chứng minh, doanh trại Thảo Nguyên mới thành lập nhanh chóng bắt đầu hoạt động dần dần dưới sự sắp xếp của hắn.
Trong quá trình này, nhìn Diệp Kinh Hồng đang sắp tổng thể, Chu Trọng Sơn không khỏi trở nên choáng váng. Hắn và Diệp Kinh Hồng lớn lên trong cùng một bộ tộc từ khi còn nhỏ, bọn họ cũng coi như là quen biết lẫn nhau. Nhưng không biết từ khi nào mà đối phương lại trở nên xa lạ như vậy. Không phải hắn lạnh lùng, mà là Diệp Kinh Hồng đã trở nên khác so với trước đây.
Trong ấn tượng của Chu Trọng Sơn, Diệp Kinh Hồng là đệ đệ luôn đi theo sau lưng mình, tuy nhiên, khi nhìn lại, hắn cảm thấy mình đã bị bỏ lại phía sau...
Lúc này tâm trạng của hắn thực sự rất phức tạp.
Trong lúc hắn đang loay hoay sắp xếp mọi việc cần sắp xếp, ánh mắt của Diệp Kinh Hồng rơi vào Chu Trọng Sơn đang đứng đó, ngơ ngác nhìn mình kia.
- Sao vậy, Trọng Sơn?
Trong lòng mang theo nghi ngờ, Diệp Kinh Hồng vô thức bước tới.
Trước câu hỏi đó, Chu Trọng Sơn lắc đầu.
- Không có gì đâu, ta chỉ cảm thấy ngươi đã thay đổi rất nhiều.
Đáp lại, Diệp Kinh Hồng gãi đầu.
- Vẫn vậy mà, ta chỉ không muốn phụ lòng mong đợi của thủ lĩnh nên cố gắng hết sức để làm mọi việc.
Những lời nói đơn giản này khiến Chu Trọng Sơn cảm thấy giác ngộ.
- Ngươi nói đúng Kinh Hồng, ta cũng phải làm việc chăm chỉ! Có chuyện gì cần ta làm không?
Nhìn Chu Trọng Sơn vẻ mặt hưng phấn, Diệp Kinh Hồng khẽ mỉm cười.
- Tất nhiên là có rồi!
Nghe vậy, Chu Trọng Sơn càng có động lực hơn.
- Chuyện gì?
- Đó chính là, đợi ở trong doanh trại.
- Hả?
Nhận được câu trả lời này, vẻ mặt Chu Trọng Sơn ngơ ngác, sau đó hỏi một câu.
- Đây là ý của thủ lĩnh hay là ý của ngươi đó?
- Là ý của thủ lĩnh, nhưng ngay cả khi thủ lĩnh giao ngươi cho ta sắp xếp, về cơ bản ta cũng sẽ quyết định giống vậy?
- Tại sao?
Giọng điệu của Chu Trọng Sơn đầy khó hiểu, thật ra hắn cũng đã ấp ủ câu hỏi này trong lòng từ lâu rồi.
Lần này đối mặt với Diệp Kinh Hồng mà hắn đã biết từ khi còn nhỏ, cuối cùng không thể không hỏi…
- Có phải vì ta từng là thủ lĩnh của bộ tộc không?
Sau khi bộ tộc của bọn họ bị bộ tộc Ác Lang tấn công và trốn đi, thủ lĩnh ban đầu đã chết, thế nên với tư cách là người có uy tín cao nhất trong bộ tộc, các thành viên trong bộ tộc đương nhiên đồng ý hắn trở thành thủ lĩnh mới và nghe theo lệnh của hắn.
Có thể thấy điều này qua việc khi Chu Tự mới đến, các thành viên trong bộ tộc đã nghe lời Chu Trọng Sơn nhiều hơn.
Bản thân Chu Trọng Sơn chắc chắn không phải là kẻ ngốc, hắn cũng phần nào nhận thức được vấn đề này.
Tuy nhiên, khi Diệp Kinh Hồng nghe thấy vậy, hắn là cười “ha ha” hai tiếng.
- Đừng suy nghĩ nhiều, Lý Sách thì không nói, Thạch Lỗi không phải cũng là thủ lĩnh cũ của bộ tộc sao? Hiện tại hắn không phải vẫn được thủ lĩnh trọng dụng à?
Ví dụ này của Diệp Kinh Hồng thực sự khiến hắn không thể phản bác.
- Vậy thì vì sao?
- Bởi vì ngươi là chiến sĩ dũng mãnh nhất trong bộ tộc của chúng ta!
Chu Trọng Sơn nghe vậy, trong lòng càng không thể hiểu nổi.
Theo ý của hắn, chiến sĩ dũng mãnh nhất trong bộ tộc nên đi đầu trong cuộc săn bắn.
Tuy nhiên, thực tế là hắn hoàn toàn không cần phải làm điều này. Hắn chỉ cần ở lại trại để ăn uống hàng ngày.
Một người bình thường có thể sống một cuộc sống như vậy sẽ vô cùng thoải mái.
Nhưng cuộc sống kiểu ấy chỉ mang lại nỗi lo lắng vô tận cho Chu Trọng Sơn.
Bởi vì trong thời đại này, nam nhân cần đi săn để có được con mồi, thể hiện giá trị của mình, đặc biệt là với tư cách là chiến sĩ dũng mãnh nhất trong bộ tộc.
Nhưng sự xuất hiện của Chu Tự đã mang đến những thay đổi chấn động cho kết cấu một chiều đó.
Thời đại săn bắn đã chấm dứt ở bộ tộc của bọn họ, ngược lại, bọn họ đã mở ra một kỷ nguyên nông nghiệp với phát triển nông nghiệp là cốt lõi.
Trong thời đại này, việc kiếm được thức ăn đòi hỏi phải có lao động, nhiệm vụ của những chiến sĩ dũng mãnh trong bộ tộc không còn là đi săn nữa mà là bảo vệ các doanh trại và làng mạc mà bọn họ đã thành lập.
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi xảy ra biến hóa kinh thiên động địa như vậy, không thể nghi ngờ khiến chiến sĩ mạnh nhất của bộ tộc hơi khó khăn trong việc thích nghi.
Đối mặt với tình huống ấy, Diệp Kinh Hồng chỉ có thể kiên nhẫn giải thích vấn đề nhất có thể.
- Doanh trại của chúng ta có thể bị kẻ thù tấn công bất cứ lúc nào, là chiến sĩ dũng mãnh nhất trong bộ tộc, điều ngươi phải làm là duy trì trạng thái tốt nhất của mình, vào thời điểm quan trọng, bảo vệ sự an toàn của mọi người trong doanh trại.
Lúc này, Diệp Kinh Hồng dừng lại.
- Ở đây cũng vậy, thủ lĩnh đã nói đám Bán Nhân Mã đó rất mạnh mẽ, một khi chạm trán, không cần quan tâm đến doanh trại, cứ trực tiếp chạy trốn.
- Nhưng ngươi thấy đấy, những Bán Nhân Mã đó có bốn chân, cho dù chúng ta trực tiếp bỏ chạy cũng không thể trốn thoát được, mà khi trận chiến kiểu đó không thể tránh khỏi, ngươi phải bảo vệ mọi người.
Thiên phú “Đại Sư Vũ Khí” của Chu Trọng Sơn giúp hắn có thể linh hoạt sử dụng các loại vũ khí khác nhau, nên không thể là một kẻ ngốc, trên thực tế, giới hạn trí tuệ trên của hắn là ba sao, hoàn toàn vượt xa trình độ trí tuệ của người bình thường.
Dù khi tất cả các điểm trí tuệ được thêm vào việc sử dụng vũ khí và chiến đấu, thì ngay cả điều nhỏ nhặt này cũng không thể không hiểu được.
Trước đây chỉ có một tư duy cố định được hình thành do bị giới hạn bởi khuôn khổ cuộc sống ban đầu.
Chỉ cần hắn mở rộng khuôn khổ này, mở rộng suy nghĩ của mình, hắn có thể nhanh chóng nghĩ thông ngay.
Quả thực, nhiệm vụ chính của hắn lúc bình thường là ở lại doanh trại, nhưng một khi bị ngoại địch tấn công, sinh tử của toàn bộ thành viên trong toàn doanh trại sẽ dồn vào hắn!
Từ góc độ trên, có thể nói rằng hắn phải gánh vác một nhiệm vụ nặng nền hơn bất kỳ nhiệm vụ nào khác!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca