Chương 84: [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Nghiệm Chứng Suy Đoán

Phiên bản dịch 7100 chữ

Theo chỉ dẫn của Chu Tự trước khi xuất phát, sự phát triển hiện tại của doanh trại thứ ba tập trung vào bên trong, không có ý định thăm dò thêm bên ngoài.

Tuy nhiên, công tác cảnh giác vẫn cần phải được thực hiện tốt.

Bằng cách này, Diệp Kinh Hồng đã sắp xếp Chu Trọng Sơn đến gò đất bên ngoài.

Khi đó, Chu Tự chọn dựng trại ở đây phần lớn là vì sự tồn tại của gò đất này.

Theo Chu Tự thì gò đất này là một tháp canh tự nhiên, thậm chí không cần phải sửa đổi, chỉ cần sắp xếp người lên đó là có thể phát huy tác dụng của tháp canh.

Bây giờ, Chu Trọng Sơn đã được Diệp Kinh Hồng giao lên trên.

Phải nói rằng giờ đây đã có người tận tâm canh gác, đảm bảo an toàn xung quanh doanh trại, mọi người sẽ yên tâm hơn khi làm việc.

Hiện tại, năng lượng chủ yếu vẫn tập trung vào đánh bắt cá, ở thời đại này, lương thực và an toàn là hai điều đảm bảo cơ bản, chỉ khi hai điều này được đảm bảo thì bọn họ mới có dư sức để làm chuyện khác được.

Sông khá rộng, độ sâu ở giữa sông có lẽ cũng đủ sâu, đồng thời, còn có một chỗ khác mà ngư dân trong bộ tộc không quen.

Chính là nước sông đang chảy! Điều này hoàn toàn khác với hồ.

Đối với những ngư dân vốn quen đánh bắt cá trên hồ, môi trường đánh bắt bỗng chốc biến thành dòng sông đang chảy, bọn họ thực sự chưa quen.

Trong lúc này, một ngư dân đã đề xuất…

- Sẽ thuận tiện hơn nhiều nếu có một chiếc bè gỗ.

Khi đó Chu Tự ước tính chiều rộng dòng sông này khoảng ba mươi đến bốn mươi mét, về cơ bản không có áp lực khi chiếc bè di chuyển trên đó.

Tuy nhiên, việc làm một chiếc bè cũng cần rất nhiều gỗ, số lượng gỗ ở doanh trại Thảo Nguyên này tương đối hạn chế, nếu muốn làm một thứ lớn như một chiếc bè thì phải đợi gỗ được gửi từ doanh trại Hắc Nguyệt đến.

Trên thực tế, Chu Tự cũng khá háo hức muốn làm bè ở doanh trại Thảo Nguyên.

Không phải để bắt cá, mà là nếu gặp phải những Bán Nhân Mã đó, chúng có bốn chân và có cung tên, nếu thực sự không thể chạy trốn thì chỉ cần nhảy lên bè bỏ chạy bằng đường thủy là được.

Tất nhiên, cự mã cũng cần, trèo lên bè gỗ chạy trốn đi cũng cần có thời gian mà phải không? Bố trí cự mã bên ngoài doanh trại có thể giúp bọn họ có thêm thời gian vào những thời khắc quan trọng.

Dù sao đã nhìn thấy sức mạnh của những Bán Nhân Mã đó, Chu Tự càng phải suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề an toàn tính mạng.

Chu Tự ở lại doanh trại Hắc Nguyệt năm ngày, sau đó mang theo hai xe chở đầy gỗ lao tới doanh trại Thảo Nguyên.

Trọng lượng của hai chiếc xe gỗ này có thể nói là hoàn toàn vượt quá tổng số vật liệu khác nhau mà bọn họ từng chở, nhưng trong trường hợp này, hiệu quả di chuyển của bọn họ đã được cải thiện.

Chu Tự sai người thay nhau đẩy và kéo xe trên đường đi, sau khi đã quen với lộ trình di chuyển, chỉ mất một ngày rưỡi để đến được doanh trại Thảo Nguyên bọn họ.

Những người của bộ tộc đang bận làm việc trong doanh trại biết bọn họ sắp đến nên nhanh chóng chạy ra giúp dỡ hàng.

Trong khoảng thời gian này, những người kéo xe đương nhiên dành thời gian để nghỉ ngơi, doanh trại đặc biệt nhóm lửa nấu cơm cho bọn họ, mỗi người kéo xe có thể được hưởng riêng một con cá nướng.

Nhưng sau khi ăn xong, bọn họ phải lên đường ngay lập tức, quay trở lại doanh trại Hắc Nguyệt.

Hai chiếc xe chở gỗ này dù chất đầy cũng không đủ cho doanh trại Thảo Nguyên dùng.

Vì vậy, trong vài ngày tới, bọn họ có thể phải điên cuồng di chuyển qua lại giữa hai doanh trại để giao gỗ cho doanh trại Thảo Nguyên.

Ngay cả trong thời kỳ nguyên thủy, nơi mà mọi người đều là kẻ nghiện công việc để tồn tại thì khối lượng công việc như thế này vẫn rất lớn.

Trong khoảng thời gian này, Chu Tự trở lại doanh trại Thảo Nguyên, đương nhiên hỏi thăm tình huống của Diệp Kinh Hồng và Chu Trọng Sơn.

Diệp Kinh Hồng báo cáo tình hình bên trong doanh trại rất rõ ràng, mọi thứ vẫn bình thường.

- Những Bán Nhân Mã đó ở đâu? Gần đây có xuất hiện vùng lân cận không?

Đối mặt với câu hỏi này, Diệp Kinh Hồng nhìn Chu Trọng Sơn, ra hiệu cho hắn báo cáo.

Dù sao người chịu trách nhiệm canh gác thường trực trong khoảng thời gian này chính là Chu Trọng Sơn.

Về vấn đề đó, Chu Trọng Sơn không hề mơ hồ, lập tức nói…

- Nhóm Bán Nhân Mã không xuất hiện ở gần đây.

- Vậy thì đám Linh Dương kia cũng không có xuất hiện đúng không?

Mặc kệ nhóm động vật ăn cỏ ban đầu được gọi là gì, từ khoảnh khắc hắn nhìn thấy đó trở đi, bọn chúng đều được gọi là “Linh Dương”.

- Đúng vậy!

Sau khi nhận được câu trả lời này, Chu Tự chợt hiểu ra.

“Quả nhiên là thế.”

Đối với bất kỳ sinh vật sống nào, điều kiện cơ bản để sinh tồn là thức ăn.

Giống như khi đi tìm doanh trại, bọn họ cũng sẽ kiểm tra xem xung quanh mình có thức ăn hay không, mà đám sinh vật như Bán Nhân Mã cũng làm điều tương tự.

Dựa vào tiền đề này, xét tình hình lúc đó, đàn Linh Dương rõ ràng là mục tiêu săn mồi chính của Bán Nhân Mã.

Nói cách khác, đàn Linh Dương chạy đến đâu thì Bán Nhân Mã sẽ đuổi theo chúng đến đó.

Thời gian trong một ngày là có hạn, đối mặt với đàn Linh Dương luôn di chuyển, ngay cả những Bán Nhân Mã đó có lẽ cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi lang thang khắp nơi.

Theo dòng lý luận này, bọn họ chỉ cần tránh những khu vực có đàn Linh Dương hoang dã xuất hiện là có thể tránh được đám Bán Nhân Mã thành công.

Bây giờ sự thật đã chứng minh suy nghĩ của hắn không sai.

Ở giai đoạn hiện tại, bộ tộc của bọn họ không cần phải kiếm sống bằng cách săn bắt đàn Linh Dương, tạm thời đừng để bại lộ bản thân với đám Bán Nhân Mã vẫn chưa biết rõ nội tình này, như thế nguy hiểm quá cao.

Tuy nhiên, vẫn phải đề phòng sẵn.

Hai xe chở gỗ được gửi từ doanh trại Hắc Nguyệt vẫn chưa được lắp ráp.

Nếu được ghép thành bè hoặc làm cự mã sẽ chiếm quá nhiều diện tích, làm giảm hiệu quả vận chuyển.

Dù sao thì việc lắp ráp cũng không khó khăn gì, sau khi xem xét toàn diện, để doanh trại Hắc Nguyệt trực tiếp vận chuyển gỗ đã qua xử lý đến là cách sáng suốt nhất.

Gỗ được giao lần này được chia làm hai loại, một loại được mài nhọn một đầu, loại này được dùng để làm cự mã.

Loại còn lại là những cột gỗ được mài dũa đơn giản, dùng để làm bè.

Một chiếc xe chở từng loại gỗ được mang tới. Lúc này, Chu Tự đã bắt đầu tổ chức các thành viên trong bộ tộc bận rộn làm việc.

Việc sản xuất bè và cự mã được bắt đầu cùng lúc.

Trong lúc này, hầu hết sức lực của Chu Tự vẫn đặt bên cự mã.

Dù sao thì bọn họ cũng đã đóng được vài chiếc bè ở doanh trại Hắc Nguyệt, hầu hết ngư dân của bộ tộc đã nắm vững một số kỹ thuật.

Việc hắn có thể làm nhiều nhất là đợi bọn họ làm xong rồi đi kiểm tra.

Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ làm cự mã, nếu Chu Tự mặc kệ, chỉ dựa vào bọn họ thôi thì không làm được.

Nhưng sau khi Chu Tự gia nhập, chuyện này trở nên đơn giản hơn.

Bây giờ gỗ đã được mài giũa, bọn họ chỉ cần làm theo sự hướng dẫn của Chu Tự, buộc gỗ bằng dây thừng vỏ cây cố định lại là được.

Việc sản xuất cự mã vẫn cần khá nhiều gỗ, một xe gỗ cũng chỉ đủ để làm một cái.

Về vị trí sắp xếp, không có nhiều thứ cần để ý.

Việc triển khai phòng thủ hiện tại của doanh trại bọn họ, nói thẳng ra là tứ phía lọt gió, chỗ nào cũng có vấn đề, chỉ có một cái cự mã thì trên cơ bản đặt ở chỗ nào cũng chẳng khác ban đầu là bao.

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ của Phi Tường De Lại Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!