Hành động này chỉ có thể nói là có kinh ngạc nhưng chẳng nguy hiểm.
Cho dù là Linh Cẩu Nhân đã cướp được con mồi hay đồng đội của Bán Nhân Mã đã chết, bọn họ đều không có hứng thú ở lại đây lâu, để ba người Chu Tự từ phía sau tiến tới, suôn sẻ mang thi thể đi.
Không dám nán lại trên đường quá lâu, vội vã chạy về, mãi cho đến khi thành công trở về doanh trại Thảo Nguyên, ba người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thoạt nhìn, Linh Cẩu Nhân chết trông không khác gì một con dã thú khổng lồ.
Các thành viên bộ tộc không hiểu biết cho rằng thủ lĩnh của bọn họ cùng Chu Trọng Sơn và Diệp Kinh Hồng đã săn được một con dã thú hung dữ từ đâu đó, tất cả đều dành cho bọn hắn những lời cổ vũ nồng nhiệt nhất.
Dù sao sau khi bộ tộc của bọn hắn chuyển sang chế độ canh tác, những thứ như thế này ngày càng ít đi.
Tất nhiên, các thành viên trong bộ tộc đã không hoài niệm gì chuyện này.
Xét cho cùng, cuộc sống bây giờ đã tốt hơn nhiều so với thời trước, khi chỉ dựa vào săn bắn để kiếm thức ăn.
Đắm mình trong tiếng reo hò của các thành viên bộ tộc, đám người Chu Tự chắc chắn biết chuyện gì đang xảy ra.
Về vấn đề này, chỉ thấy Chu Tự lớn tiếng bày tỏ…
- Mọi người chú ý, đây không phải là con mồi, mà là những chủng tộc khác sống ở trên thảo nguyên này, hoặc có thể hình dung bằng từ “bộ tộc” thì các ngươi có thể hiểu rõ hơn, đồng thời cũng là kẻ thù tiềm ẩn của chúng ta trên thảo nguyên!
Quả thực, việc sử dụng từ “bộ tộc” khiến bọn họ hiểu rõ hơn.
Có điều khi bọn họ nhìn vào thi thể của Linh Cẩu Nhân này, khuôn mặt của các thành viên trong bộ tộc đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Điều này nằm trong dự đoán của Chu Tự, dù sao bọn họ nhìn thấy nhiều nhất chính là con người.
Trước khi kịp suy nghĩ, hắn đã thấy một số giọng nói vang lên giữa các thành viên bộ tộc xung quanh…
- Đó là chủng tộc ngoại vực, không ngờ thật sự tồn tại.
- Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nó.
- Ta còn nghĩ đây là chuyện xưa.
- Nhưng dáng vẻ của tên này trông y như dã thú vậy.
- Đúng vậy đấy, cả người mọc đầy lông, tay chân và móng vuốt, chưa kể đến đầu.
- …
Những lời nhận xét từ các thành viên bộ tộc xung quanh khiến vẻ mặt của Chu Tự trở nên bối rối.
Như này sao khác với tình huống hắn tưởng tượng trong đầu vậy?
- Đợi một chút, ngươi biết đến sự tồn tại của những kẻ này à? Chủng tộc ngoại vực đó là gì?
Nghe các thành viên trong bộ tộc thảo luận, Chu Tự cuối cùng vẫn không nhịn được mà kéo Diệp Kinh Hồng sang một bên, thấp giọng hỏi chuyện này.
Đối mặt với tình huống này, Diệp Kinh Hồng suy nghĩ một lúc.
- Ta thực sự không biết, nhưng khi còn nhỏ, bọn ta ít nhiều đã nghe một số câu chuyện từ các trưởng lão trong bộ tộc.
- Chính là chuyện do mấy Cựu Thần kia kể sao?
- Đúng thế.
Diệp Kinh Hồng gật đầu, nói tiếp.
- Lúc trước đã nổ ra trận đại chiến trên thế giới này, trong trận chiến đó, nhiều chủng tộc kỳ lạ cũng tham gia trận chiến, bọn chúng có hình thù kỳ quái, trong đó cũng có loại dáng vẻ không khác gì dã thú này.
- Những chủng tộc kỳ quái chính là chủng tộc ngoại vực à?
- Đúng vậy.
Diệp Kinh Hồng lại gật đầu.
- Vì sao gọi bọn chúng là chủng tộc ngoại vực? Bọn chúng đến từ đâu?
Vào lúc này, các câu hỏi trong đầu Chu Tự lần lượt nối tiếp nhau, không dừng lại được.
Đối mặt với hai câu hỏi này của Chu Tự, ngay cả Diệp Kinh Hồng đã trả lời lưu loát trước đó cũng chỉ có thể lắc đầu.
- Ta không biết, đó là những gì các lão nhân trong bộ tộc nói, chỉ coi như truyền thuyết thôi, ta đoan là các lão nhân trong bộ tộc cũng chưa chắc biết được vì sao gọi bọn họ là chủng tộc ngoại vực, vả lại đến từ đâu.
Mặc dù không thể có được câu trả lời rõ ràng, nhưng về cơ bản, Chu Tự đã chấp nhận câu trả lời của Diệp Kinh Hồng.
“Trong thế giới này, ban đầu đã tồn tại một nền văn minh được cai trị bởi ‘Cựu Thần’, điều này có thể được xác nhận.”
“Dựa trên tiền đề này, với cái chết của ‘Cựu Thần’ nền văn minh trước đó cũng đi đến diệt vong.”
“Dựa trên thông tin có hạn hiện tại và suy đoán thích hợp, ta có thể đại khái biết rằng vào thời điểm đó có lẽ đã nổ ra một cuộc chiến, dẫn đến cái chết của ‘Cựu Thần’ và sự hủy diệt của nền văn minh.”
Sau khi có được thông tin mới, Chu Tự một lần nữa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
“Lúc đó mình nghĩ, ai sẽ là kẻ thù đã phá hủy nền văn minh của ‘Cựu Thần’ trong một cuộc chiến như vậy? Đó chắc chắn là một sự tồn tại mạnh mẽ hơn.”
“Bây giờ có vẻ như trận chiến đó có thể phức tạp hơn mình nghĩ như lúc đầu, mà có rất nhiều cái gọi là ‘chủng tộc ngoại vực’ tham gia vào trận chiến đó.”
“Mà những chủng tộc ngoại vực này đóng vai trò gì vào thời điểm ấy?”
Khi suy đoán tiếp tục, trong đầu Chu Tự ngày càng có nhiều câu hỏi, trong đó có rất nhiều câu hỏi mà hắn tạm thời không thể có được câu trả lời.
“Quên đi, dù sao thì đó cũng là chuyện của ngày xưa, đồng thời, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, cho dù kẻ thù đã tiêu diệt nền văn minh ‘Cựu Thần’ vẫn còn tồn tại ở đâu đó trên thế giới này, thậm chí có thể tồn tại ở đâu đó trong tương lai và trở thành kẻ thù của mình, nhưng bây giờ mình đắn đo những cái này cũng không có nghĩa lý gì.”
“Đối với mình lúc này, điều quan trọng nhất là nghĩ cách đối phó với hai ‘hàng xóm’ rắc rối đó để bộ tộc có được chỗ đứng vững chắc trên thảo nguyên này.”
“Dù sử dụng phương pháp nào tiếp theo, việc tăng cường sức mạnh luôn không có vấn đề gì.”
Với suy nghĩ này, Chu Tự bước trở lại đám đông.
- Được rồi, mọi người đừng tụ tập ở đây, chúng ta đi làm việc của mình đi.
Ở bộ tộc, lời nói của Chu Tự vẫn có tác dụng rất lớn, sau khi hắn nói, đám đông khán giả nhanh chóng giải tán hoàn toàn.
Sau đó ánh mắt Chu Tự nhìn đến thi thể của Linh Cẩu Nhân.
Lúc đầu, hắn đã sử dụng chân ngôn “Thao Khống Khô Lâu Binh” lên xác chết này.
Ý tưởng của hắn lúc đó cũng rất đơn giản, đó là nếu có thể trực tiếp điều khiển cơ thể đối phương bằng chân ngôn này, vậy sẽ giúp bọn hắn càng thêm nhẹ nhõm và hiệu suất càng cao hơn.
Xét cho cùng, con này khá to và nặng, việc mang nó đi khắp nơi chắc chắn sẽ rất vất vả.
Nhưng kết quả chứng minh, hắn thất bại, lãng phí toàn bộ sức lực của mình, dùng “Thao Khống Khô Lâu Binh” cũng như không.
Để đối phó với tình huống đó, hắn đã tiến hành phân tích đơn giản trong một khoảng thời gian rất ngắn, và sau đó đưa ra một kết luận rất đơn giản, đó là...
“Thao Khống Khô Lâu Binh không thể hoạt động trên xác của Linh Cẩu Nhân, rất có thể là do xác của Linh Cẩu Nhân chưa phải là ‘khô lâu’.”
“Nói cách khác, chân ngôn này chỉ có thể có tác dụng với ‘khô lâu’, trừ khi mình có thể có được chân ngôn “Thao Khống Thi Thể”, nếu không mình sẽ không thể trực tiếp điều khiển một xác chết được.”
Dưới tiền đề trên, Chu Tự có thể nghĩ ra hai cách để có được một bộ khô lâu.
Việc đầu tiên là đợi xác chết phân hủy tự nhiên, cho đến khi chỉ còn lại bộ xương.
Nhưng phương pháp này sẽ rất tốn thời gian nên hắn quyết định sử dụng phương pháp thứ hai, đó là cạo khung xương!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca