Bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân bị biến thành khô lâu binh cho thấy tốc độ, tính linh hoạt và sức bùng nổ bị giảm đáng kể.
Mặt khác, đặc điểm của khô lâu binh khiến nó không sợ chết, khi bị tấn công vẫn hoàn toàn có thể đứng dậy và xuất trận trên chiến trường.
Dù là sức lực hay độ cứng của xương, Chu Tự đều hài lòng.
Một bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân như vậy, đứng giữa những khô lâu binh bình thường đó, trông giống như một vị tướng quân khô lâu.
Nhưng hắn cũng biết, đây tuyệt đối không phải là một vị tướng quân tiêu chuẩn.
Đồng thời cũng không cảm thấy mình bất khả chiến bại sau khi có bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân như vậy.
Bởi vì thực tế là ngay cả khi bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân này có được thêm vào, bộ tộc của bọn hắn vẫn là thế lực yếu nhất trong ba thế lực ở khu vực được biết đến.
Phải biết rằng, lúc đó có hơn chục con Linh Cẩu Nhân, con nào cũng mạnh như thế!
Mặc dù bỏ qua việc khô lâu binh không sợ chết, nhưng sức chiến đấu tổng thể của Linh Cẩu Nhân còn sống sẽ cao hơn khô lâu Linh Cẩu Nhân.
Chưa kể đến những Bán Nhân Mã có sức chiến đấu cá nhân mạnh hơn Linh Cẩu Nhân nữa.
Khi nghĩ đến việc giờ đây mình phải làm “hàng xóm” với hai đám này, áp lực tâm lý của Chu Tự bắt đầu tăng vọt.
Sau khi màn đêm buông xuống Chu Tự mệt mỏi một ngày, nằm trong lều da thú vốn là muốn suy nghĩ tình huống hiện tại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Nhưng vì trong ngày đã tiêu hao quá nhiều chân ngôn khiến bản thân rất mệt mỏi, nên vừa nằm xuống và nhắm mắt lại, bắt đầu ngáy.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng hôm sau…
Mức độ tiêu hao như ngày hôm qua không thể phục hồi được chỉ bằng cách ngủ, theo kinh nghiệm trong việc rèn luyện sức mạnh chân ngôn của Chu Tự, có thể phải mất hơn năm ngày để hồi phục hoàn toàn. Bây giờ hắn đang trong tình trạng kiệt sức.
May mắn thay, ở doanh trại Thảo Nguyên này không nhắc đến những mối đe dọa tiềm ẩn không thể bỏ qua ở khu vực xung quanh, thì công việc hàng ngày cũng tương đối nhàn nhã.
Nguyên nhân chính là kiêng kỵ sự tồn tại của Bán Nhân Mã và Linh Cẩu Nhân nên không thể làm việc bên ngoài, bọn họ chỉ có thể làm việc xung quanh để duy trì hoạt động hàng ngày của doanh trại.
Trong điều kiện hạn chế như vậy, Chu Tự hiện có hai ý tưởng để phá vỡ thế bế tắc.
Đầu tiên là thành lập liên minh với một trong các bên.
Bằng cách này, một khi kẻ thù tấn công vào khu vực thảo nguyên này, bọn họ có thể kêu gọi đồng minh của mình chiến đấu hai chọi một để đảm bảo lợi thế cho mình.
Làm như vậy một hai lần, kẻ địch sẽ biết bọn họ không dễ dây, tự nhiên sẽ không trêu chọc bọn hắn nữa. Tuy nhiên, bản thân phải mạnh mẽ, tìm kiếm liên minh với các thế lực khác cũng vậy.
Thực lực hai bên gần như ngang nhau, gọi là liên minh, nhưng nếu thực lực quá chênh lệch, vậy thì quan hệ giữa hai bên nhất định không bình đẳng, sự hợp tác có thể không được suôn sẻ.
Ở giai đoạn này, Chu Tự cho rằng về sức chiến đấu của bộ tộc khó có thể so sánh với Bán Nhân Mã và Linh Cẩu Nhân.
Đồng thời, sự hiểu biết của hắn về hai bộ tộc này rất hạn chế, nếu hắn đích thân tới cửa, e là liên minh sẽ không thành công mà còn vạch trần sự tồn tại của chính mình, mang đến tai họa cho bọn họ.
Ý tưởng thứ hai, nói một cách thẳng thắn thì rất đơn giản, tức là một con đường đi không được, vậy đổi con đường khác là được rồi đúng không?
Không phải hắn muốn đổi địa điểm trên thảo nguyên này, mà là hắn có thể đi khám phá khu vực xa hơn ở phía rừng đen bên kia.
Đó là khu vực bộ tộc bọn họ dựng trại đầu tiên.
Bộ tộc của bọn họ và bộ tộc của Lý Sách đều chạy khỏi từ khu vực kia để đến rừng đen.
Nhìn từ điểm này, sự cạnh tranh trong khu vực đó có vẻ rất khốc liệt.
Đồng thời, xét theo thông tin thu được từ Lý Sách, thủ lĩnh bộ tộc địch đã tấn công bộ tộc bọn hắn cũng có thể là một Xuyên Việt Giả.
Đương nhiên cho dù có như vậy hắn cũng cảm thấy dễ sống hơn bên này.
Điều này có thể thấy được từ việc đám người Lý Sách đã có thể trốn thoát một cách suôn sẻ.
Nghĩ thử xem, nếu kẻ thù tấn công đám người Lý Sách bị thay bằng Bán Nhân Mã, với khả năng truy đuổi của Bán Nhân Mã, có lẽ bọn hắn sẽ không thể trốn thoát.
“Hừm... Bất kể người ở bên kia có phải là Xuyên Việt Giả giống như mình hay không, tóm lại, cứ đến bên kia trước hoặc hợp lực với bên kia để củng cố sức mạnh của bộ tộc, sau đó về lại doanh trại Thảo Nguyên bên này!”
Cây di dời thì dễ chết, người linh hoạt mới dễ sống!
Sau khi chờ đợi và quan sát diễn biến một thời gian, Chu Tự hiển nhiên không có ý định tiếp tục sống chết ở đây.
Hắn đương nhiên không có ý định từ bỏ doanh trại Thảo Nguyên đã được xây dựng, nhưng trọng tâm ở giai đoạn này phải được chuyển đổi.
Sau khi xác định được suy nghĩ của mình, Chu Tự không còn do dự nữa.
Tại doanh trại Thảo Nguyên, lực lượng phòng thủ xung quanh chủ yếu là cự mã, gần như đã được triển khai.
Đồng thời, đã sản xuất đủ bè gỗ để làm phương tiện thoát hiểm vào những thời điểm quan trọng.
Nếu trại bị lộ và bị Bán Nhân Mã hoặc Linh Cẩu Nhân tấn công, bọn họ không đánh bại được nhưng vẫn có thể trốn thoát được!
Dựa vào tiền đề này, doanh trại Thảo Nguyên tạm thời không cần quá nhiều nhân lực.
Chủ yếu là nếu tiếp theo muốn thăm dò bên kia, hắn sẽ phải điều động nhân lực ở đó, nơi duy nhất có thể huy động nhân lực dễ dàng hơn bây giờ chỉ có doanh trại Thảo Nguyên.
Dù sao bên này cũng ít việc.
Gọi Diệp Kinh Hồng đến, nói cho hắn biết sự tình, đồng thời đưa ra một số căn dặn.
- Chuyện đại khái là như vậy, sau khi kế hoạch được điều chỉnh, ngươi sẽ phụ trách doanh trại Thảo Nguyên bên này.
- Thủ lĩnh cứ yên tâm, ta nhất định sẽ canh giữ doanh trại Thảo Nguyên cho tốt!
Bây giờ đã quyết định xong, Chu Tự không còn do dự nữa.
Sau khi nhờ Chu Trọng Sơn chiêu mộ một số người, mang theo bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân, bọn hắn lập tức lên đường quay trở lại doanh trại Hắc Nguyệt trước.
Đoạn đường này bọn hắn đã đi quá nhiều lần, lại nằm giữa hai doanh trại nên cơ bản là không có nguy hiểm gì.
Sau khi trở về doanh trại Hắc Nguyệt, hắn lập tức gọi Thạch Lỗi và Lý Sách đến, nói lại chuyện này cho bọn họ.
Bộ lạc bọn hắn hiện đã mở rộng đến ba doanh trại, nhân lực phải được bố trí ở mỗi doanh trại. Vì thế nếu muốn thực hiện kế hoạch này thì phải huy động toàn bộ nhân lực trong ba bên.
Ở doanh trại Thảo Nguyên, tất cả những người có thể mang theo đều đã được đưa tới.
Tiếp theo, trọng tâm chính là doanh trại Hắc Nguyệt.
Đánh giá từ sự phân bổ lãnh thổ bộ lạc hiện tại của bọn họ, doanh trại Hắc Nguyệt nằm ngay giữa doanh trại Thảo Nguyên và doanh trại Diêm Hồ.
Nếu có chuyện gì xảy ra, hai doanh trại bên ngoài nhất định sẽ phát hiện ra trước, doanh trại Hắc Nguyệt ở trung tâm thực ra là nơi an toàn nhất.
Vì vậy, nếu cần thiết, nhiều nhân sự ở doanh trại Hắc Nguyệt có thể được huy động, tất cả đều tập trung tại doanh trại Diêm Hồ để sẵn sàng chờ lệnh.
Sau khi biết được mình sắp đến khu vực đằng sau rừng đen từ trong miệng Chu Tự, thậm chí còn gây chiến với bộ tộc bên đó, sự nhiệt tình của Lý Sách lập tức tăng lên.
Nhưng nghĩ tới cũng không có gì vô lý, đối phương đánh hắn nặng đến mức bỏ nhà đi, khiến hắn mất mặt như vậy! Mặc dù thời kỳ nguyên thủy này là luật rừng thống trị nhưng mọi người đều cố gắng sống sót nên không ai có thể đổ lỗi cho ai.
Nhưng mối thù này thực sự rất nặng nề, bọn họ không phải là thánh nhân, ai lại không muốn báo thù cơ chứ?
- Xin thủ lĩnh cho ta biết cách đối phó với bọn hắn!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca