Chu Tự cũng không mấy quan tâm đối với những suy nghĩ nhỏ nhặt của Lý Sách.
Ở một mức độ nào đó, việc Lý Sách có động lực như vậy là một điều tốt.
- Trước tiên hãy kể cho ta nghe tình hình cụ thể lúc đó, sao các ngươi lại thua?
Lý Sách lúc đó chỉ đề cập sơ qua chuyện này, cho nên Chu Tự chỉ biết chung chung, cũng không hỏi dò kỹ càng.
Khi nghĩ đến trận chiến đó, sắc mặt của Lý Sách vô cùng khó coi, bởi vì sự thất bại hắn quá vô lý.
- Tình huống lúc đó là như thế này…
Vừa nói, Lý Sách vừa giải thích tình huống lúc bấy giờ.
Phải nói rằng thất bại của Lý Sách quả thực rất đáng tiếc.
Ở thời đại này, doanh trại của bộ tộc nguyên thủy bao gồm một mảnh lều da động vật, về cơ bản không có phương tiện phòng thủ.
Người của bộ tộc kẻ địch tấn công doanh trại của bọn họ, Lý Sách dẫn người ra tấn công, sau đó bọn họ bị rơi vào vòng vây công kích tầm xa của đạn đá.
Đối với một bộ tộc nguyên thủy vẫn sử dụng cốt thương làm vũ khí, các binh chủng tầm xa như dây bắn đá chỉ đơn giản là một đòn đánh giảm không gian mà thôi.
Lúc đó, Lý Sách lần đầu tiên đối mặt với những binh chủng ném đá, đối diện với những viên đạn đá ném vào mình, rõ ràng là hắn không biết phải đối phó như thế nào, nên hắn chỉ có thể thua trận, bọn họ bối rối bỏ chạy dưới làn mưa đạn, cuối cùng, sau khi phải trả một cái giá thương vong nhất định liền bỏ lại doanh trại mà chạy trối chết.
Sau khi trốn thoát, Lý Sách vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, trong quá trình suy nghĩ, hắn đã nghĩ ra cách giải quyết rồi áp dụng nó lên Thạch Lỗi.
Dù sao tình huống lúc đó là bọn họ vừa bại trận thảm hại rồi trốn thoát, nếu muốn lập tức đánh trả vào lúc này, hắn với các thành viên bộ tộc bỏ chạy kia chưa chắc có sức mạnh đó.
Chưa kể đến quy mô của đối thủ cũng không tầm thường, cho dù trận hình tản binh, giảm uy hiếp của đạn đá, nhưng đến khi đôi bên giao chiến chính diện, thành viên của bọ họ dù bị thương cũng chưa chắc là đối thủ của phe kia.
Lý Sách rất giỏi đùa giỡn tâm lý của người khác, đương nhiên có thể nắm bắt được tâm lý của chính mình.
Bây giờ thay vì vội vàng quay về, trước tiên cứ tìm một nơi tập hợp lại, đợi bọn họ bình tĩnh lại rồi từ từ báo mối thù nhục nhã này!
Về phần hắn quay người đưa đầu vào tay Chu Tự… Đây rõ ràng là một chuyện ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, sau khi đầu hàng thủ lĩnh mới là Chu Tự, nhìn thấy quy mô của bộ tộc bọn họ, Lý Sách nghĩ thủ lĩnh mới của mình sẽ ra tay với bộ tộc kia.
Khi thời cơ đến, hắn ta cũng sẽ có thể trả thù.
Tuy nhiên, so với phía Tây vốn đã xác định được nhân vật khó giải quyết, thủ lĩnh của bọn họ hiển nhiên càng có hứng thú với phía Đông vốn giàu vật tư, cho đến nay vẫn chưa phát hiện ra phiền toái nào.
Sau khi Diệp Kinh Hồng dọc theo thảo nguyên phía Đông, phát hiện ra tài nguyên, sau đó đội khai thác xuất phát, đồng thời thành lập doanh trại thứ ba trên thảo nguyên, Lý Sách cảm thấy vấn đề này hắn chỉ có thể chờ đợi.
Kết quả này hắn không ngờ là số phận trêu ngươi, ngày này đến nhanh hơn hắn mong đợi!
Sau đó, Chu Tự và Lý Sách đều xác nhận tất cả những điều cần xác nhận.
Ví dụ như địa hình và môi trường bên đó…
Trên thực tế, Chu Tự đã hỏi Chu Trọng Sơn về thông tin này trên đường trở về từ doanh trại Thảo Nguyên, đám người Chu Trọng Sơn cũng từ đó mà đến.
Rời khỏi doanh trại Diêm Hồ, tiếp tục đi về phía Tây, băng qua vùng đất hoang sa mạc sẽ thấy một dãy núi nối tiếp nhau.
Bộ lạc của bọn họ nằm gần chân đồi vùng đất hoang.
Nguồn lương thực không dồi dào nhưng vẫn tốt hơn ở doanh trại Diêm Hồ, bọn họ xem như là miễn cưỡng sống qua ngày, cho đến khi bộ tộc của Lý Sách tấn công đến.
Thế nên bộ tộc của Lý Sách ở sâu hơn trong dãy núi nhỏ kia.
Theo Lý Sách nói, phía Tây núi, càng ra bên ngoài thì càng cằn cỗi, càng vào sâu thì tài nguyên càng phong phú, nhưng sự cạnh tranh cũng càng khốc liệt hơn.
Dựa vào chân ngôn “Cường Hóa Tốc Độ”, bộ tộc của bọn hắn vẫn rất mạnh ở bên ngoài ngọn đồi, khi đánh bại bộ tộc của Chu Trọng Sơn, toàn bộ ngọn đồi trở thành lãnh thổ của bọn hắn.
Nơi đây tuy không lớn nhưng có thể tạm gọi là “chiếm núi xưng vương”.
Cho đến khi bọn họ bị đánh bại bởi những kẻ bước ra từ sâu trong dãy núi...
Nếu nói, trước khi gặp Bán Nhân Mã và Linh Cẩu Nhân, Chu Tự cảm thấy hứng thú với sự phong phú của động vât trên thảo nguyên, vậy thì hiện tại, hứng thú của hắn đã được chuyển dời đến dãy núi này rồi.
Bọn họ có một thành ngữ dùng để hình dung đồ ăn là “sơn hào hải vị”.
Sơn hào là để chỉ những món ngon vùng núi.
Đồng thời, các khu vực miền núi luôn là khu vực có năng suất cao về trái cây và rau dại, không chừng có thể tìm được một số loại rau quả dại, điều này sẽ giải quyết được vấn đề không đủ dinh dưỡng từ trái cây và rau quả, hoàn toàn mở ra kỷ nguyên nông nghiệp.
Nghĩ tới đây, Chu Tự càng có tinh thần hơn một chút.
- Vậy thì quyết định thế đi, Lý Sách ngươi hẳn là quen thuộc với hoàn cảnh bên kia hơn, ngươi sẽ dẫn một đội tiên phong đi thăm dò đường đi trước, đến trước chờ bọn ta!
- Vâng!
Lý Sách không hề phản đối việc để mình đi đầu. Thật ra, suy nghĩ của Lý Sách rất giống với suy nghĩ của Chu Trọng Sơn trước đây, so với việc ở trong doanh trại, hắn cũng rất muốn thể hiện giá trị của mình.
Đồng thời ở nơi này, còn có thể giúp hắn báo thù, vậy thì tốt quá trời quá đất rồi còn gì.
Cảm nhận được sự hưng phấn của Lý Sách, mặc dù cảm thấy đối phương không phải loại người xúc động, nhưng Chu Tự vẫn tạm thời cảnh cáo hắn.
- Đừng bốc đồng, nhiệm vụ của ngươi chỉ là dẫn dắt đội thăm dò con đường, tất cả đều đợi cho đến khi đại đội đến!
- Hiểu rồi!
Nghe Lý Sách đáp lại, Chu Tự không nói thêm gì nữa, sau đó quay đầu nhìn Thạch Lỗi.
- Thạch Lỗi, lần này ta cũng sẽ đến vùng núi phía Tây, sau khi ta dẫn đội đi, công việc ở hậu phương, như đảm nhiệm phòng thủ và cung cấp vật tư sẽ giao việc đó cho ngươi.
Nói đến đây, giọng Chu Tự dừng lại.
- Ngoài ngươi ra, ta không thể nghĩ ra ai tốt hơn có thể làm tốt việc này!
Từ giọng điệu của hắn, Thạch Lỗi có thể nghe thấy ý xem trọng mình của thủ lĩnh, đồng thời, lời nói của thủ lĩnh chắc chắn là một lời đánh giá rất cao đối với hắn.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Thạch Lỗi vốn có tính cách điềm tĩnh, cũng không khỏi cảm thấy hưng phấn thể rõ ở trên mặt.
- Xin thủ lĩnh hãy yên tâm, ta sẽ không bao giờ làm ngài thất vọng!
Xét về năng lực thiên phú của mình, Thạch Lỗi là một chiến thần bốn sao được đích thân hắn đóng dấu chứng nhận.
Nhưng trận chiến tiếp theo, nói trắng ra là một trận xung đột vũ trang có sự tham gia của hàng chục người, so với khả năng chỉ huy quân đội, một cá thể có sức chiến đấu cá nhân vượt trội có thể tỏ ra giá trị cao hơn.
Lấy điều này làm tiền đề, mặc dù cấp bậc vũ dũng của Thạch Lỗi và Lý Sách thậm chí có giới hạn giống nhau như đúc.
Nhưng trên thực tế, cho dù có xếp hạng sao giống nhau thì thực lực cũng sẽ có chênh lệch, đôi khi chênh lệch rất rõ ràng.
Sự thật là thực lực cá nhân của Lý Sách rõ ràng mạnh hơn Thạch Lỗi, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng phong phú hơn. Chưa kể nơi bọn họ đến lần này còn là quê hương của hắn. So như thế, phải dẫn ai theo thì không cần phải nói nữa.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca