Thời gian hao phí cả đường này đúng với dự đoán của Chu Tự.
Sau khi rời khỏi doanh trại Diêm Hồ cho đến bây giờ, trước khi trời tối vào ngày thứ năm là bọn họ đã thành công tập hợp với đám người Lý Sách.
Để tránh bị kẻ địch phát hiện, đám người Lý Sách cố tình rời xa ngọn núi khoảng nửa ngày đi đường, sau đó tìm một nơi sa mạc có thể dùng làm hầm trú ẩn.
Mà sa mạc này cũng sẽ trở thành doanh trại tiền tuyến của bọn họ trong vài ngày tới.
Dù sao bọn họ không thể mang theo mọi thứ bên mình để chiến đấu với kẻ thù trên núi, đồng thời cũng không thể đơn phương nghĩ rằng mình sẽ giành chiến thắng ở đây.
Mọi thứ đều có thể xảy ra mà không phải sao?
Hoặc lỡ như kẻ thù này không dễ đối phó, cuộc chiến giữa bọn họ đi vào bế tắc thì sao?
Vậy thì bọn họ phải có một doanh trại để nghỉ ngơi đúng không?
Trong thời đại này, tốt nhất là nên có khoảng cách nửa ngày đường, tiến có thể tấn công, lui có thể phòng thủ, đối với bọn họ mà nói thì không gì tốt hơn nữa.
Là một doanh trại tạm thời, ngoại trừ lều để ngủ nghỉ và bếp đá để nấu ăn, về cơ bản không có gì khác.
Đại quân mang theo vật tư và trang bị, mệt nhọc tích lũy sau năm ngày hành quân không thể khỏi hẳn sau một đêm ngủ. Nhưng nếu để bọn họ nghỉ ngơi ở đây hai ba ngày, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Phải tính đến thời gian hao phí mà hai bên sẽ phải chiến đấu sau này.
Nguồn tài nguyên mang theo có hạn, một khi nguồn tài nguyên cạn kiệt, mà nguồn tiếp viện ở phía sau không đến kịp, vậy thì bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc phải rút lui.
Cũng không thể để nguyên đám người bọn họ chết đói ở tiền tuyến được đúng không?
Xoay quanh những vấn đề này, sau khi cân nhắc nhiều lần trong đầu, Chu Tự quyết định giảm thời gian nghỉ ngơi của mình xuống còn một ngày.
Cả ngày hôm sau, ngoài việc đốt lửa để nấu ăn và canh gác đề phòng kẻ thù phát hiện, công việc chính của mọi người là nghỉ ngơi đầy đủ.
Sự khác biệt duy nhất so với thông thường là hành động của bọn họ sẽ bắt đầu sau khi màn đêm buông xuống!
Điều này chắc chắn đòi hỏi lòng dũng cảm rất lớn.
Bởi vì ở thời kỳ nguyên thủy này, sau khi màn đêm buông xuống, những kẻ săn mồi sống về đêm đó sẽ trở thành kẻ sát nhân nguy hiểm nhất trong đêm tối này.
Con người không thể giao tranh những kẻ săn mồi về đêm đó nếu chỉ dựa vào đuốc và tầm nhìn còn bị hạn chế rất nhiều.
Chu Tự đưa ra quyết định này không phải vì nóng nảy mà vì hắn đã kết hợp trí tuệ có hạn và phân tích kỹ lưỡng tình hình hiện tại.
Sa mạc này rất hoang vắng, nhìn đâu cũng thấy đá và sỏi.
Những loài duy nhất sống ở đây là một số loài bò sát như thằn lằn và nhiều loại sâu bọ khác nhau.
Việc thiếu tài nguyên không chỉ khiến người nguyên thủy không có hứng thú với nơi này mà còn khiến các loài ăn thịt lớn có nhu cầu thức ăn cao hơn rời bỏ nơi này để tìm những nơi có nguồn thức ăn dồi dào hơn.
Miễn là không có những kẻ săn mồi hung dữ, những mối đe dọa mà bọn chúng có thể mang đến cho bọn họ vào ban đêm sẽ giảm đi rất nhiều. Đương nhiên, điều này tạo điều kiện chấp nhận được cho cuộc hành quân đêm khuya của bọn họ.
- Thủ lĩnh, cần đốt đuốc không?
Vào ban đêm ở thời đại này, vùng hoang dã tối đen như mực, nói không quá thì giơ tay lên chẳng thấy được năm ngón.
Nếu không đốt đuốc sẽ không nhìn thấy đường và có nguy cơ bị thương.
Nhưng nếu đốt đuốc, vậy sẽ quá nổi bật, ngay cả từ khoảng cách xa chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng phát hiện ra sự tồn tại của ngươi.
Đối mặt với câu hỏi của Lý Sách, Chu Tự không hề suy nghĩ mà nói thẳng...
- Đốt đuốc đi đường, chúng ta phải hành động nhanh chóng, đến trước khi trời sáng!
Bọn họ cách địa điểm mục tiêu khoảng nửa ngày đi đường, sau khi màn đêm buông xuống, hiệu quả của việc di chuyển sẽ giảm đi. Vào lúc này, Chu Tự không còn quan tâm đối phương có tìm được bọn họ hay không nữa.
Thực tế, dù có phát hiện thì sao chứ?
Đêm tối này không phải chỉ cần đốt một bó được là có thể chiếu sáng được.
Chỉ cần màn đêm còn đó thì lợi thế của bọn họ vẫn sẽ được đảm bảo!
Vì vậy, điều quan trọng đối với hắn là phải đến nơi trước bình minh.
Bao gồm cả Lý Sách, đây là lần đầu tiên bọn họ hành quân vào đêm khuya như thế này, ai cũng thực sự căng thẳng.
Tuy nhiên, tâm trạng này nhanh chóng tan biến trong một tiếng tiếp theo.
Trên đường đi không có chuyện gì xảy ra, đồng thời dưới ánh sáng của ngọn đuốc, toàn bộ tầm nhìn vào ban đêm tốt hơn nhiều so với bọn họ mong đợi.
Tình huống này nằm trong dự liệu của Chu Tự.
Nhờ vào thiên phú “Tiến Hóa Thủ Lĩnh” được nâng cao, thị lực của các thành viên trong bộ tộc của hắn nhìn chung tốt hơn người thường, ngay cả khi một số thành viên chỉ nhỉnh hơn một chút.
Tất nhiên, ngay cả khi thị lực của bọn họ được cải thiện, về cơ bản bọn họ cũng không có khả năng nhìn vào ban đêm.
Đùng nói là bọn họ, ngay cả bản thân Chu Tự dù có thi triển “Động Sát Chi Nhãn” cũng sẽ không có hiệu quả gì trong hoàn cảnh toàn một màu đen.
Vì vậy, vật phẩm quan trọng giúp bọn họ có được tầm nhìn ban đêm là ngọn đuốc trong tay.
Vào giữa đêm ở thời đại này, việc đốt đuốc hoàn toàn không đủ đối với người bình thường, nhưng đối với những người có thị lực mạnh hơn người thường, hàng dài đuốc đơn giản thôi cũng có được hiệu quả khá tốt rồi.
Đảm bảo tầm nhìn đã làm tăng đáng kể sự tự tin của các thành viên trong bộ tộc, hiệu quả di chuyển của bọn họ cũng được cải thiện rất nhiều.
Sáng sớm, sương mù dày đặc trên núi. Ở một bên núi là hai thành viên bộ tộc chịu trách nhiệm canh gác ở đây đang dựa vào thân cây lớn ngáp dài.
- Không được, ta sẽ chợp mắt một lát, ngươi canh giúp ta một chút…
Khi đang nói, đôi mắt của thành viên trong bộ tộc này đã nhắm lại trong vô thức.
Tuy nhiên, ngay khi mắt hắn sắp nhắm lại thành đường chỉ, trong mắt của hắn đột nhiên lóe lên những tia lửa.
Tình huống này khiến thành viên trong bộ tộc này sửng sốt một lát, sau đó lập tức nhìn chằm chằm về phía xa.
Xem xét qua, toàn bộ khuôn mặt của hắn đã thay đổi hoàn toàn!
- Đó là… Lửa? Kẻ thù tấn công! Đó là kẻ thù tấn công!
Hét lên với vẻ hoảng loạn rõ ràng, phá vỡ hoàn toàn sự yên tĩnh của khu rừng trên núi này.
Giống như đám người Chu Tự cần dựa vào ánh sáng của ngọn đuốc để thực hiện các hoạt động trong bóng đêm, đối phương cũng vậy.
Tiếng hét đã đánh thức các thành viên bộ tộc đang ngủ trong trại lúc đó, sau đó từng ngọn đuốc được thắp lên. Mọi người đã đi đến trước chân núi.
Trong hoàn cảnh bình thường, việc đánh bọn họ không kịp trở tay đã là không thực tế.
Tuy nhiên, Chu Tự ngay từ đầu đã không trông cậy vào việc này, hành quân vào đêm khuya này có mục đích khác!
Trong màn đêm bao phủ, những ngọn đuốc thắp sáng trên núi giúp Chu Tự trong nháy mắt có thể xác định được đối thủ.
- Thế thì ta đỡ bớt việc.
Trong cùng điều kiện, địch thủ ta công, đối thủ ở trên núi, có lợi thế về địa lý, nếu cứ thế mà đánh lên, bọn họ chắc chắn sẽ chịu thiệt
Tuy nhiên, Chu Tự không hề hoảng sợ chút nào, toàn bộ kế hoạch tấn công đã được sắp xếp sẵn trong đầu.
- Đều chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong!
- Rất tốt!
Sau khi nói, từng âm điệu cổ xưa tiếp tục phát ra từ miệng Chu Tự. Bây giờ hắn rất thành thạo trong việc sử dụng chân ngôn.
“Thao Khống Khô Lâu Binh!”
Trong khoảnh khắc, một đám ma trơi màu xanh lá cây sáng lên trong màn đêm, cánh cửa địa ngục dường như mở ra trong tay Chu Tự!
- Tiến công!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca