Chiến thắng trước mắt đến quá dễ dàng, điều này khiến từng chiến sĩ bộ tộc đi cùng cảm thấy kỳ lạ.
Không biết liệu bọn hắn có cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc này hay không, nhưng giọng nói của Chu Tự chậm rãi vang lên…
- Các ngươi cho rằng chiến đấu đã kết thúc rồi à? Chúng ta quyết tâm là sẽ chiến đấu hết mình, kết quả kẻ thù quá yếu không chịu nổi một đòn sao?
Không ai trả lời câu hỏi của Chu Tự, nhưng sự im lặng lúc này thể hiện cho tất cả.
- Ta có thể nói rõ với các ngươi biết rằng trận chiến viễn chinh này của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu!
- Doanh trại ban đầu của chúng ta và Lý Sách đều ở trên ngọn núi này, cách gần chân núi nhất, cũng chính doanh trại mà ta vừa tấn công là doanh trại ban đầu của chúng ta, còn kẻ thù vẫn ở sâu trong núi.
- Mà đối thủ chúng ta cần đối đầu lần này là bộ tộc đã đánh bại đám người Lý Sách trước đây, đồng thời bao gồm toàn bộ ngọn núi này đều là lãnh thổ của bọn họ!
- Lần này kẻ thù có nhiều doanh trại mà chúng ta dùng bóng đêm đột phá thành công là chỉ là một doanh trại có ít tài nguyên nhất và diện tích nhỏ nhất trên ngọn núi này!
Rõ ràng là bọn họ không ngờ lần này kẻ thù thực sự có nhiều doanh trại như họ.
Đồng thời, một số thành viên bộ tộc đi theo đám người Thạch Lỗi càng không ngờ rằng thủ lĩnh và Lý Sách đều là người từ ngọn núi này.
Kẻ thù mà bọn họ phải đối mặt lần này thực sự đã đánh bại thủ lĩnh và bộ tộc của Lý Sách. Khi bọn họ nghĩ đến điều này, vẻ thư thái cuối cùng trong lòng bọn họ hoàn toàn biến mất trong chốc lát.
Thay vào đó là hồi hộp và căng thẳng không thể nào che giấu được.
Theo suy nghĩ của bọn họ, bộ tộc phải mạnh đến mức nào để đánh bại thủ lĩnh của bọn họ?
Rõ ràng những người này đã hiểu lầm một cách vi diệu những gì Chu Tự vừa nói.
Bọn họ không biết rằng Chu Tự đã xuất hiện trên thế giới này rồi trở thành thủ lĩnh của bộ tộc chỉ là chuyện sau đó.
Nhưng Chu Tự không có ý định giải thích.
- Được rồi, Lý Sách, ngươi dẫn đầu, mọi người cảnh giác lên núi!
Nhận được mệnh lệnh, Lý Sách lập tức dẫn đầu đội ngũ, không nói một lời một lời đi lên núi.
Mặc dù là vào ban đêm nhưng với có ánh sáng của những ngọn đuốc và ân huệ từ thủ lĩnh, nên toàn bộ quá trình leo núi không quá vất vả. Trong quá trình đó, những người nguyên thủy đóng quân ở doanh trại phe đối diện đã bị khô lâu binh của Chu Tự đánh bại.
Thấy vậy, Lý Sách dẫn đầu hét lên…
- Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng sẽ không bị giết!
Đây là chắc chắn do hắn đã được Chu Tự cho phép.
Một mặt, bọn họ đến đây để tìm thêm tài nguyên, mặt khác, bọn họ chắc chắn muốn thôn tính các bộ tộc khác để mở rộng nhân lực và tăng quy mô của bộ tộc.
Từ đó, sau khi người nguyên thủy ở phe đối diện bị đánh bại, Chu Tự cũng lợi dụng tình thế, biến thế tấn công của khô lâu binh chuyển thành vòng vây.
Vào lúc này, một giọng nói rõ ràng là do dự vang lên từ khu rừng hỗn loạn.
- Thủ… Thủ lĩnh?
Nghe được giọng nói này, Lý Sách đi phía trước cau mày, giơ đuốc lên nhìn sang.
- Diệp Tử?
- Là ta là ta! Ta là Diệp Tử nè thủ lĩnh!
Vào lúc này, trong khu rừng, một người nguyên thủy mặt đầy bụi đất, đang nhìn hắn với vẻ phấn khích.
Khi thân phận của Lý Sách được xác nhận, phản ứng đầu tiên của hắn là lao tới ôm lấy đùi Lý Sách.
Kết quả là Lý Sách đá hắn ra.
- Bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đầu hàng!
Không cần phải nói, kẻ tên là Diệp Tử này chính là thủ hạ ban đầu của Lý Sách.
Bây giờ có vẻ như tên này phải đầu hàng bên kia để sống sót.
Với hành động này, Lý Sách không cảm thấy đối phương có lỗi gì, ở thời đại này ai mà không muốn sống?
Lúc đó hắn bị đánh cho phải bỏ chạy, không thể mong đợi những thành viên trong bộ tộc chưa kịp trốn thoát sẽ liều mạng với đối phương mà đúng không?
Nhưng hiểu thì hiểu đó, nhưng khó chịu vẫn còn đó.
Còn Diệp Tử kia không hề tức giận, lập tức bỏ vũ khí rồi quỳ xuống đầu hàng.
Nhưng điều mà Lý Sách không biết là cán cân trong lòng Diệp Tử đã hoàn toàn nghiêng về người thủ lĩnh mới của bọn họ.
Nguyên nhân không vì gì khác, chỉ là đi theo với thủ lĩnh mới sẽ có cuộc sống dễ dàng hơn, đây là một vấn đề rất thực tế.
Với ý nghĩ này, nhìn Lý Sách xoay người rời đi, Diệp Tử quyết tâm, toàn thân đột nhiên nhào lên, phát động công kích vào phía sau Lý Sách.
Sau khi chú ý tới động tác của Diệp Tử, Chu Trọng Sơn ở một bên vô thức bước tới ngăn cản hắn.
Nhưng Lý Sách là người thiện lương à?
Lý Sách có thiên phú “Công Tâm Kế”, không chỉ giỏi thao túng tâm lý người khác mà còn giỏi đoán lòng người.
Lúc này sao hắn có thể chủ quan cho được? Lý Sách không hề quay đầu lại khi nhận ra động tác đó, hắn vung chiếc rìu thẳng về phía sau bằng tay trái!
Sức lực kia không hề có ý định nương tay chút nào.
Đối với Diệp Tử, chuyện này xảy ra quá nhanh và quá đột ngột khiến hắn không còn thời gian để chuẩn bị.
Trong tiếng la hét thê thảm, máu tươi của Diệp Tử văng ra, chỗ bị Lý Sách đánh trúng lăn lông lốc trên nền đất.
Cơn đau dữ dội khiến Diệp Tử choáng váng.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn đích thân trải nghiệm thực lực của thủ lĩnh cũ bọn họ, trong nháy mắt hoảng sợ bùng nổ, theo bản năng muốn cầu xin sự thương xót.
Tuy nhiên, Lý Sách căn bản không cho hắn cơ hội này.
Rìu vung lên! Máu nóng bắn thẳng vào mặt hắn, tàn nhẫn lấy đi mạng sống của đối phương!
- Đây chính là kết cục của những kẻ muốn phản kháng!
Sự tàn nhẫn của Lý Sách thật đáng sợ, khi đối mặt với thuộc hạ cũ là Diệp Tử, hắn chẳng hề có tý tình cảm nào thật sao?
Tất nhiên là không thể nào rồi, hắn vẫn còn chút cảm xúc.
Nhưng chút cảm xúc đó không đủ để hắn tha thứ cho đối phương sau khi bị đối phương tấn công từ phía sau.
Mặc dù đây không phải là ý định ban đầu của Lý Sách, nhưng việc giết gà dọa khỉ thực sự đã giúp bọn họ tránh được rất nhiều rắc rối. Để những thành viên còn lại của bộ tộc địch hoàn toàn từ bỏ phản kháng và đầu hàng.
Hắn lấy những sợi dây vỏ cây đã được chuẩn bị từ lâu trói tất cả tù nhân lại và nhốt bọn họ vào một góc trại. Sau đó Chu Tự quan sát sơ qua một vòng doanh trại.
So với khi đám người Chu Trọng Sơn, Lý Sách còn ở đây, doanh trại đã có sự thay đổi rất lớn.
Trong khi đó, theo lời kể của Lý Sách, sau khi đánh đuổi đám người Chu Trọng Sơn, hắn cứ để doanh trại như vậy chẳng thèm quan tâm đến.
Bởi vì trong ấn tượng của Lý Sách, với một người nguyên thủy bình thường thì bộ tộc tương đương với doanh trại, mà một bộ tộc không nên có nhiều doanh trại.
Vì vậy doanh trại này đã bị bỏ hoang sau khi đám người Chu Trọng Sơn rời đi, nó không được xây dựng lại cho đến khi mấy người Lý Sách bị đánh bại và chạy trốn, rồi doanh trại này lại rơi vào tay thủ lĩnh mới ở đây.
Tính đến thời điểm hiện tại, việc xây dựng đã ổn định.
Nhưng đây không phải là vấn đề chính, hắn cũng không thực sự quan tâm doanh trại này ra sao.
Đối với Chu Tự, điều quan trọng hơn là…
- Thủ lĩnh, tìm ra rồi!
Chu Trọng Sơn hét lên vẫy tay Chu Tự với vẻ mặt hưng phấn.
Chu Tự nhìn thấy vậy bèn bước nhanh tới.
Hắn nhìn thấy một cái vạc lớn để ở đó, trong cái vạc lớn chứa đầy nước này có ngâm rất nhiều loại rau xanh mà hắn hằng mơ ước tìm được!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca