Chương 97: [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Thu Hoạch Lớn

Phiên bản dịch 7001 chữ

Chỉ cần những loại rau được phát hiện này thôi cũng đủ khiến chuyến đi của hắn trở nên đáng giá. Chưa kể khám phá này mới chỉ là bước khởi đầu.

Ngay sau đó, Chu Tự ngửi ngửi liền tìm thấy nấm khô ở gần đó.

Phát hiện này khiến gương mặt hắn càng vui mừng hơn, bởi hắn là một người rất thích nấm.

Muốn hỏi hắn thích ăn rau củ gì nhất à? Không cần nhiều lời, chính là đủ các loại nấm! Trong số đó nấm hương là ngon nhất!

Nấm khô trước mặt tỏa ra mùi nấm hương khô, mùi hương đã lâu không ngửi thấy này khiến Chu Tự hít một hơi thật sâu, không khỏi mỉm cười. Thực ra trước khi khởi hành, hăn đã suy nghĩ rằng vì ở trên núi nên khả năng cao sẽ có nấm.

Bây giờ thực sự không phụ kỳ vọng! Ngay khi Chu Tự đang hưng phấn bởi phát hiện ra những cây nấm này thì dưới chân đột nhiên có va chạm khiến hắn vô thức giơ đuốc lên nhìn xuống.

Giây tiếp theo, một đống thứ hình khối dính không ít bùn đất to bằng quả bóng bàn dưới chân hắn, bề mặt rỗ và cực kỳ bất thường lọt vào tầm mắt hắn.

Chu Tự nhìn thấy bèn tỏ ra đó sửng sốt, sau đó lập tức cúi xuống nhặt một trong số chúng lên.

- Thứ này chẳng lẽ nào là…

Trong khi lẩm bẩm, Chu Tự nhanh chóng dùng đầu ngón tay cái chà xát lớp đất dính trên đó, để lộ làn da màu vàng.

- Ha ha ha!

Ngay lúc đó, cảm giác ngây ngất trong lòng như một cơn sóng thần cuốn về phía hắn, hoàn toàn nhấn chìm tâm trí!

Nếu nấm là loại rau yêu thích của hắn thì những quả trứng bé nhỏ khiêm tốn trước mặt chính là thứ hắn mong muốn nhất lúc này!

Hắn không thể nhịn được cười, khiến những thuộc hạ xung quanh phải nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Xem xét đến uy nghiêm của mình với tư cách là thủ lĩnh, Chu Tự nhanh chóng hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng trong lòng hiển nhiên không bình tĩnh chút nào, thậm chí có thể nói là vui mừng điên cuồng!

“Không thể sai được, tuyệt đối không sai! Thứ này là khoai tây!”

- Trọng Sơn, Lý Sách, các ngươi đã từng thấy thứ này chưa?

Cầm lấy hai củ khoai tây do thủ lĩnh ném ra, Chu Trọng Sơn và Lý Sách quan sát một phen, tất cả bọn họ đều lắc đầu, nói rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.

- Thủ lĩnh, đây là cái gì vậy?

- Nó gọi là khoai tây, đó là thứ tốt.

Lần này tới đây có thể tìm được rau củ, đối với bọn họ đã là kiếm bộn rồi.

Việc phát hiện ra khoai tây có ý nghĩa to lớn đối với sự phát triển của một bộ tộc.

Bởi vì khoai tây là một loại củ có thể dùng làm thực phẩm chủ yếu, bản thân chúng có kích thước lớn, dễ trồng và còn có thể nhanh chóng bổ sung lượng carbohydrate cần thiết cho cơ thể con người!

Nếu bộ tộc muốn phát triển lâu dài thì thực phẩm chủ yếu để bổ sung carbohydrate là hoàn toàn không thể thiếu.

Giờ đây, việc phát hiện ra khoai tây có thể nói là đã trực tiếp giải quyết được một vấn đề lớn mà bộ tộc của bọn họ cần phải đối mặt tiếp theo. Đồng thời cũng mở đường cho thời đại làm nông toàn diện.

Thành thật mà nói, nếu có một túi khoai tây này, dù có quay về ngay lập tức thì hắn cũng sẽ không cảm thấy lỗ. Nhưng bọn họ đã đến đây, hiện tại tâm trạng tốt nên đương nhiên không ngại phiền phức nữa.

Ví dụ muốn chiếm hết nguyên cả ngọn núi này, để hắn trải nghiệm cảm giác chiếm núi xưng vương cũng không phải là không được. Tất nhiên trước lúc đó thì việc bỏ thu hoạch thật vào trong túi mới là việc chính.

- Trước tiên phái người vận chuyển tất cả số khoai tây này đến doanh trại của chúng ta bên kia.

- Vâng!

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Chu Tự ngồi trước đống lửa trong doanh trại, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi phát hiện ra bọn họ, bộ tộc này nhất định đã phái người đưa tin tức về doanh trại chính từ sớm.

Thủ lĩnh địch trong doanh trại chính đã biết được tin tức ở đây, khả năng cao là sẽ không chờ đợi nữa. Vì vừa kết thúc một trận chiến nên bọn họ vẫn còn hơi mệt.

Nếu đối thủ muốn tận dụng sự tiêu hao này thì khả năng cao là sẽ tấn công vào lúc bình minh.

Trước đó, việc Chu Tự phải làm là nạp lại tối đa thể lưc đã tiêu hao trong trận chiến trước. Mặc dù giành chiến thắng một cách dễ dàng, nhưng hắn đã điều khiển năm mươi khô lâu binh cùng một lúc, sau đó kích hoạt các chân ngôn "Cường Hóa Khô Lâu Binh" và "Cường Hóa Tốc Độ Khô Lâu Binh" để tăng cường sức mạnh cho khô lâu binh, khiến thế cục chiến thắng diễn ra nhanh hơn, tiêu hao trong khoảng thời gian này là không thể bỏ qua được.

Bây giờ trời đã sáng rồi, đoán chừng không còn nhiều thời gian nữa.

Sẽ thật tuyệt khi hồi phục thêm một chút trước khi đối thủ tấn công.

Trong quá trình này, thủ hạ của hắn vẫn đang thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm trong doanh trại. Sau đó bọn họ lại tìm thấy nhiều xương trong số thực phẩm còn sót lại trong doanh trại, cũng tới báo cáo với hắn.

Nhìn đống xương, Chu Tự to gán suy đoán rằng đó là chim núi hay thứ gì đó tương tự.

“Người nguyên thủy ở đây thực sự mỗi ngày ăn cả thịt và rau, dinh dưỡng của bọn họ có lẽ toàn diện hơn phe mình nhiều.”

“Tuy nhiên, trong doanh trại không có gia cầm nuôi nhốt, gần đó cũng không có ruộng trồng trọt, điều đó có nghĩa là thức ăn không có ở đây.”

“Cũng đúng, đất đai ở đây quá cằn cỗi không thích hợp để trồng trọt, cho dù có chăn nuôi gia cầm và trồng rau thì đối phương cũng nên sắp xếp ở sâu trong trung tâm đóng quân mà không phải để ở bên ngoài này.”

“Về mặt vũ khí, nếu nhìn xung quanh chỉ có rìu đá, cốt thương và dây ném đá, về cơ bản tương tự như của bộ tộc của mình.

“Không cần phải đoán thì đối thủ chắc chắn một trăm phần trăm cũng là Xuyên Việt Giả như mình.”

Trong lúc Chu Tự đang suy nghĩ chuyện này, Lý Sách nhanh chóng bước tới.

- Thủ lĩnh.

- Sao rồi?

Trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi, Chu Tự đã bảo Lý Sách đi thẩm vấn những tù binh kía để xem liệu có thể thu thập được thông tin hữu ích nào hay không.

Theo lệnh của Chu Tự, Lý Sách đưa từng tù nhân ra ngoài để thẩm vấn.

- Nhờ có phương pháp của thủ lĩnh mà mỗi người trong số bọn họ khai khác nhau, điều này chứng tỏ rằng bọn họ không nói sự thật.

Nghe vậy, Chu Tự gật nhẹ đầu.

“Có vẻ như tên kia khá được lòng người bộ tộc này.”

Kỳ thật Chu Tự cũng không quá bất ngờ trước tình huống này.

Bởi vì ở thời đại này, không khó để chiếm được cảm tình của các thành viên trong bộ tộc, chỉ cần bọn họ có thể lấp đầy dạ dày của mình là được.

Mà bộ tộc này, ở một mức độ nhất định là có nhiều thức ăn hơn bọn họ.

- Vậy ngươi có lấy được thông tin hữu ích nào không?

- Có!

Khi nói, Lý Sách không hề kiềm chế, nhanh chóng thông tin được tiết lộ.

- Đó là về số lượng binh sĩ của phe đối diện, e rằng có hơn một trăm người!

Câu trả lời này khiến Chu Tự bị bất ngờ.

Phải biết rằng, tất cả bộ tộc bọn họ gộp lại thì chỉ có hơn một trăm người, nhưng đối diện lại có hơn một trăm binh sĩ?

- Thông tin này có đáng tin cậy không?

- Hẳn là không vấn đề gì, những người cung cấp thông tin này đều từng là thủ hạ ban đầu của ta, hai người trong số bọn họ đã từng được ta cứu mạng.

Nói đến đây, Lý Sách bật cười.

- Bọn họ nói với ta thông tin này vì họ cho rằng ta là thủ lĩnh của bộ tộc này, hiện đang đưa người về để trả thù, bọn họ muốn thuyết phục ta đầu hàng, nói với ta rằng không đánh thắng được.

- …

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ của Phi Tường De Lại Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!