Chương 99: [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Này Không Khéo Sao

Phiên bản dịch 7625 chữ

Sau khi phát hiện dấu vết của kẻ địch bên ngoài doanh trại, Chu Tự trực tiếp ra lệnh…

- Mọi người nghe lệnh, chuẩn bị chiến đấu!

Mệnh lệnh đưa ra, tất cả mọi người trong bộ tộc đều bước vào trạng thái chiến đấu.

Chiến thuật đón địch đã được vạch ra trước cuộc chiến, bây giờ hắn không cần phải lãng phí thời gian nữa.

Nếu đối phương có thể xuất hiện ở đây vào lúc này thì chắn chắn là đã xuất phát từ trước bình minh.

Từ quan điểm này, phía đối diện có thể không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Hắn không có ý định ẩn mình bên trong doanh trại, các doanh trại ở thời đại này chỉ đơn giản là nơi để bọn hắn ngủ nghỉ, không có cơ sở phòng thủ nào ẩn náu trong đó không thể mang lại cho họ bất kỳ sự bảo vệ nào. Không gian hạn chế sẽ hạn chế hiệu suất của đội quân, vì vậy chỉ có thể chủ động ra ngoài và chiến đấu.

Không gian bên ngoài trại vẫn còn tương đối trống, chắc chắn là do mục đích xây dựng của doanh trại.

Tất cả cây cối xung quanh đã bị đốn hạ trong khi thu thập tài nguyên, hắn là đối thủ cũng đang chuẩn bị trước cho kế hoạch mở rộng doanh trại trong tương lai.

Vào lúc này, không gian rộng mở này chắc chắn đã trở thành chiến trường giữa hai phe!

Đại quân ở phía đối diện đã quen thuộc với nơi này, bọn chúng đã di chuyển đến gần và bố trí đội hình chỉ chờ đợi đám người Chu Tự đi ra, kèm theo một đám vang ầm ầm, những viên đạn đá ném thẳng về phía bọn hắn!

Số lượng kèm cả quy mô, mang đến những thay đổi về chất cho khả năng sát thương.

Trận chiến đó vượt xa những trận chiến trước kia.

- Chặn!

Sau khi nhận được mệnh lệnh từ một tiếng gầm nhỏ, các thành viên bộ tộc đang đứng ở phía trước đội quân đồng loạt giơ tấm chắn như cửa lớn trong tay mình lên, cản lại phía trước mặt.

Cùng lúc đó, một lượng lớn đạn đá lao về phía bọn họ, đập vào tấm chắn, phát ra tiếng “bang bang”.

Tuy nhiên, đối mặt với tấm chắn cửa dày với sức mạnh phòng thủ được tăng cường này, đạn đá muốn xuyên thủng hàng phòng ngự của bọn họ chắc chắn là điều khó thể làm được.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của thủ lĩnh của bộ tộc là Vương Lục Xung đứng giữa đám đông kẻ thù trông rất khó coi.

Trong thời kỳ nguyên thủy trước khi vũ khí tầm xa xuất hiện với số lượng lớn, dây ném đá trong tay chắc chắn là vũ khí thần kỳ để giành chiến thắng.

Trước đây Lý Sách và bộ tộc của hắn đã bị đánh bại bởi “cơn mưa đạn” này.

Nhưng đồng thời, trong thâm tâm Vương Lục Xung cũng biết rằng dây ném đá chỉ là một món vũ khí đơn giản, muốn phòng thủ là chuyện rất dễ dàng.

Ví dụ như bây giờ, bức tường chắn bao gồm một tấm khiên cửa lớn đã trực tiếp khiến những viên đạn đá của hắn trở nên vô dụng.

Đối phương đang ẩn nấp sau bức tường chắn, những viên đạn đá từ dây ném đá không thể đe dọa được đối thủ chút nào.

Ban đầu, nếu duy trì trạng thái này, dây ném đá của hắn sẽ không thể phá vỡ được bức tường chắn đối diện, mà ngược lại đối thủ sẽ bị dây ném đá của hắn buộc cho phải núp sau bức tường chắn chứ không phải dám đi ra ngoài. Hiện tại thì không ai có thể làm gì được ai.

Tuy nhiên, vấn đề bây giờ là từ trong báo cáo của cấp dưới vội vã về trong đêm, hắn biết rằng ở phía đối diện có một binh chủng đặc biệt là “khô lâu binh”!

Là một Xuyên Việt Giả, Vương Lục Xung không hề sợ hãi trước sự xuất hiện bất ngờ của những khô lâu binh.

Nhưng sự tồn tại của khô lâu binh lại có thể cải thiện chiến thuật của đối thủ.

Mặc dù không biết những khô lâu binh đó lúc này đang ở đâu, nhưng đối thủ chắc chắn có thể cử những khô lâu binh ra để chiến đấu với bọn họ trong khi vẫn tiếp tục im lặng núp sau tấm khiên.

Nói cách khác, nếu tình trạng này cứ kéo dài mãi sẽ không tốt cho hắn!

Nghĩ tới đây, Vương Lục Xung nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đưa quyết định.

- Được rồi, ngừng ném đá đi!

Trong đám đông, Vương Lục Xung hét to hết mức…

- Huynh đệ ở đối diện, người là Xuyên Việt Giả à? Ra ngoài nói chuyện đi!

Đối mặt với tiếng kêu này, Chu Tự lo lắng trong đó có bẫy nên không trực tiếp đứng ra tiết lộ danh tính của mình, chỉ đứng đằng sau tấm khiên trả lời…

- Ta là một Xuyên Việt Giả, nếu ngươi có điều gì muốn nói thì cứ nói đi.

- Cũng được! Người huynh đệ là người ở đâu? Ta xuyên đến từ Hoa Hạ Lam Tinh.

- Ta cũng đến từ Hoa Hạ Lam Tinh.

Vương Lục Xung đột nhiên vui mừng khi nghe câu trả lời này.

- Đây không phải là trùng hợp sao? Ở thế giới khác này, hai chúng ta cũng được coi như là đồng hương đi! Tên ta là Vương Lục Xung, ngươi tên gì?

- Chu Tự.

Vương Lục Xung ở bên kia mở miệng kêu một tiếng đồng hương, vô hình chung đã xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa bọn họ rất nhiều.

- Chu Tự? Thật là một cái tên hay! Người huynh đệ ta có đề nghị này, vì cả hai chúng ta đều là Xuyên Việt Giả đến từ Hoa Hạ, giờ chúng ta đang ở trong thế giới xa lạ này, thực tế thì người chung một nhà không cần phải đánh nhau mà! Chi bằng hai chúng ta liên minh hợp tác thì sao?

Đề xuất của đối phương là con đường mà Chu Tự đã nghĩ tới trước đó.

Quả thực, vào thời điểm cả hai bên đều có sức mạnh ngang nhau, sẽ dễ dàng phải trả giá đắt nếu tiếp tục chiến tranh hết mình, hai người không hề có mối hận thù nào cả, liên minh chắc chắn là một ý tưởng hay.

- Ngươi muốn liên minh hợp tác thế nào?

- Trước hết, chúng ta có thể thành lập một liên minh chiến lược để đối phó với thế giới bên ngoài, cùng tiến cùng lùi, sau này chúng ta cũng có thể trao đổi một số nguồn tài nguyên phát triển với nhau, không dối gạt gì huynh đệ, chỗ này của ta có rất nhiều tài nguyên phong phú đấy.

Vương Lục Xung nói với giọng điệu rất đắc ý.

- Doanh trại chỗ ta chăn nuôi không ít gà rừng, bây giờ có thể đẻ trứng và ấp gà con ổn định, ta tin huynh đệ này hiểu rõ được giá trị của thứ này lớn ra sao.

- Hơn nữa, về cơ bản ta đã thu thập đủ loại rau dại trên ngọn núi này, tự mình trồng trọt.

- Chỉ cần huynh đệ có đủ nguồn tài nguyên phù hợp, ta sẵn sàng trao đổi với ngươi!

Nghe vậy, Chu Tự sau một lát do dự nói…

- Chỗ ta có muối.

Khoảnh khắc nghe thấy từ “muối”, trên mặt Vương Lục Xung lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể che giấu được.

- Muối? Người huynh đệ, chỗ ngươi có muối thiệt hả? Đổi đi! Ta sẽ đổi với ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn! Đổi ngay bây giờ!

Quá rõ ràng, Vương Lục Xung cũng biết tầm quan trọng của muối.

Đồng thời, quan trọng hơn, trong khoảng thời gian này, miệng của hắn thật sự sắp nhạt hơn nước luộc ốc rồi!

Bây giờ nghe thấy muối, cả người hắn trở nên phấn khích.

Cảm nhận được sự phấn khích trong giọng điệu của Vương Lục Xung, Chu Tự cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, nếu hắn có thể dễ dàng trao đổi các tài nguyên như gà rừng từ tay đối phương thông qua hình thức giao dịch và trao đổi như này, thế thì hắn chẳng phải e ngại điều gì.

Có vẻ như hai bộ tộc sắp đánh nhau một trận đẫm máu, nhưng chỉ vỏn vẹn vài lời, đã lập tức chuyển sang hợp tác và trao đổi vật tư với nhau. Các thành viên bộ tộc dưới quyền của cả hai bên đều choáng váng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Chu Tự vẫn lựa chọn chấp nhận lời đề nghị hợp tác, đồng thời hai người thương lượng thỏa thuận đầu tiên, đổi muối lấy gà rừng ở phía đối diện.

Sau khi đạt được thỏa thuận, Vương Lục Xung mỉm cười dẫn mọi người rời đi.

Mặc dù tâm phúc đi theo hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng xét theo tình hình thì có vẻ mọi thứ đều ổn thỏa.

- Thủ lĩnh, lát nữa chúng ta có thể để huynh đệ quay lại làm việc được không?

- Hả? Ngươi đang nói lời ngu ngốc gì vậy?

Lúc này, lời nói của Vương Lục Xung khiến đám tâm phúc ở một bên tỏ ra bối rối, vô thức ngẩng đầu lên nhìn đến.

Vào lúc này, khi Vương Lục Xung quay người lại, trên mặt hắn nào còn nụ cười trước đó nữa? Chỉ có một sự lạnh lùng không thể che giấu.

- Truyền lệnh triệu tập tất cả binh sĩ ở các doanh trại khác tới đây cho ta!

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca

Bạn đang đọc [Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ của Phi Tường De Lại Miêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!