Ở thời đại này, các trận chiến giữa các bộ tộc luôn diễn ra rất trực tiếp, không có bất kỳ thủ đoạn nào.
Vào lúc này, tâm phúc ở một bên không thể hiểu tại sao người thủ lĩnh vừa mới xưng huynh gọi đệ với phe kia, lại quay lưng trở mặt ngay rồi?
- Vậy thì chuyện... Cho bọn họ gà rừng thì sao?
- Đưa qua cho hắn!
Hay rồi, càng ngơ hơn!
Nhưng vì đó là mệnh lệnh của thủ lĩnh nên hắn cũng không buồn suy nghĩ nhiều mà cứ làm theo.
Bọn họ đều ở trên cùng một ngọn núi, dù doanh trại chính có cách doanh trại dưới chân núi bao xa thì cũng có giới hạn.
Vấn đề lớn nhất ảnh hưởng đến hiệu quả di chuyển ở đây là đường núi khó đi, đường núi lại chưa được trải nhựa khiến hiệu quả di chuyển giảm đi rất nhiều.
Tất nhiên Vương Lục Xung biết vấn đề này, nhưng việc trải đường núi nào có dễ dàng đến thế được?
Thông thường trải nhựa là một công trình lớn chứ đừng nói đến đường núi dốc.
Ngay cả việc chỉ lát đá một chút thôi cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian, sức lực và công sức!
Tất nhiên bọn họ biết tầm quan trọng của việc mở đường. Muốn giàu thì phải sửa đường trước!
Nhưng ở thời đại này, lấy đám người Chu Tự làm ví dụ, nhân lực có hạn được dùng để duy trì “sự sống còn” của bộ tộc, làm gì có dư nhân lực ra cho việc “mở đường” như này chứ.
Bộ tộc thiếu nhân lực khiến bọn họ hoàn toàn bị mắc kẹt trong một vòng khép kín, muốn “mở đường” thì trước tiên phải phá vỡ vòng khép kín này.
Để làm được điều này, trước tiên bọn họ cần thêm nhân lực và nhiều lương thực hơn.
Đã đến gần giữa trưa, bộ tộc đối diện phái người đi giao một đàn gà rừng tới.
Mặc dù Chu Tự cũng mang theo một ít muối trong chuyến viễn chinh này, nhưng về cơ bản thì chỉ đủ cho nhu cầu sử dụng hàng ngày của bọn họ.
Vì vậy, theo những gì hắn nói lúc đó, chi tiết việc giao dịch có thể đợi sau này, bọn họ có thể giao dịch trực tiếp
Nhưng Vương Lục Xung nhất quyết gửi một lô gà rừng tới trước để thể hiện tấm lòng của mình.
Đồng thời, hy vọng Chu Tự có thể buông tha các thành viên trong bộ tộc của mình, hiển nhiên trọng điểm là ở đây.
Trong khoảng thời gian này, không hề đề cập đến việc trao đổi doanh trại này với Chu Tự.
Bên kia cũng nên biết, giao nộp tù binh thì dễ, nhưng yêu cầu Chu Tự giao nộp doanh trại mà hắn đã dày công đánh chiếm có lẽ không phải dễ dàng đến vậy.
Cho nên Vương Lục Xung không đề cập tới chuyện này nữa.
Bây giờ lô gà rừng này đã được giao cho hắn, đếm sơ bộ có gần chục con.
Mặc dù một chục con gà rừng chẳng là gì đối với một bộ tộc lớn có thể phái hơn một trăm người làm lực lượng chiến đấu, nhưng cũng đủ thể hiện sự chân thành của mình.
Ngoại trừ vụ hợp tác đã thỏa thuận từ sáng sớm, trừ khi Chu Tự muốn trực tiếp trở mặt với đối phương, nếu không những người này vẫn phải thả ra.
- Thả người.
Sau khi ra lệnh, người của Chu Tự hành động mau lẹ, nhanh chóng thả tù nhân ra.
- Thủ lĩnh, việc này cứ thế mà chấm dứt sao?
Nhìn tù binh là bộ tộc khác quay người rời đi, Chu Trọng Sơn đứng cạnh Chu Tự không nhịn được bènhỏi.
Nghe vậy, Chu Tự từ chối trả lời ngay, sau đó hỏi Lý Sách.
- Lý Sách, ngươi nghĩ sao về chuyện này?
Về vấn đề này, Lý Sách suy nghĩ một chút rồi mới nói…
- Bên kia quả thực có rất nhiều chiến sĩ, nếu chúng ta thực sự đánh nhau, mặc dù không sợ đối phương nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải chịu thương vong rất lớn. Đồng thời, kết quả... Khó mà nói được. Có thể giải quyết trận chiến dễ dàng như vậy chắc chắn là kết quả tốt nhất.
Đối mặt với lời nhận xét của Lý Sách, Chu Tự cười lớn.
- Thứ ta muốn nghe không phải là lời phát biểu khách quan mà bất cứ ai có chút đầu óc cũng có thể nhìn thấy, bản thân ngươi không có ý kiến gì sao?
- …
Ngắn ngủi ba giây im lặng, Lý Sách chậm rãi mở miệng bày tỏ suy nghĩ của mình.
- Mặc dù quyết định không đánh nhau của cả hai bên là sáng suốt nhưng không loại trừ khả năng bên kia vẫn muốn tiếp tục đánh nhau.
- Lý do?
- Nếu ta là thủ lĩnh của đối phương, ta chắc chắn sẽ không muốn những bộ tộc khác tồn tại trên ngọn núi này chứ đừng nói đến bộ tộc có sức mạnh đe dọa đến ta, đồng thời còn ở gần ta đến vậy!
Nói đến đây, Lý Sách dừng lại.
- Vì vậy, chúng ta không được bất cẩn!
Bên cạnh có người nằm chung, há có thể ngủ yên được?
Mặc dù những gì Lý Sách nói có phần thô nhưng sự thật lại hoàn toàn chính xác, hắn hoàn toàn đi đúng trọng tâm.
Mặc dù Vương Lục Xung vừa gặp đã mở miệng đóng miệng đều là huynh đệ đồng hương, nhưng Chu Tự thực sự không ngu ngốc đến mức tin tưởng hắn hoàn toàn.
Nếu đối phương không muốn chiến đấu với mình, thì trước tiên hắn không ngại trao đổi vật tư, sau đó chiếm đóng doanh trại gần chân núi này để phát triển trong một thời gian.
Rõ ràng là hắn ở lại đây càng lâu thì càng tốt cho hắn.
- Nói rất đúng, nếu đối phương không muốn đánh thì chúng ta nên lấy doanh trại này làm căn cứ để tạo dựng chỗ đứng ở đây, nếu đối phương muốn đánh thì chúng ta phải chuẩn bị tinh thần trước.
Mặc dù giới hạn trí lực của Chu Trọng Sơn là ba sao, nhưng ước tính trí thông minh của hắn chủ yếu là thông thạo và học hỏi các kỹ năng chiến đấu cũng như sử dụng các loại vũ khí khác nhau.
Hắn thực sự không giỏi trong những chuyện vòng vo lẩn quẩn này.
Nhưng có một điều hắn hiểu rõ ràng là đối phương có thể không có ý tốt.
- Vậy thủ lĩnh, bây giờ chúng ta phải gì?
- Cứ nghỉ ngơi thật tốt, giữ nguyên phong độ để đối phó với những biến cố.
Chu Tự vừa nói vừa ngồi xuống.
- Chúng ta đã chuẩn bị xong những việc cần phải làm trước bình minh, nếu đối phương thực sự muốn ra tay, bọn họ nhất định sẽ không đợi đến tối, vì sau khi trời tối sẽ gây bất lợi cho bọn hắn, cứ xem đi đã, hắn sẽ không để chúng ta đợi lâu đâu.
Trong khi nói, Chu Tự hơi nhắm mắt lại.
Hắn đã một đêm và một sáng không được nghỉ ngơi tốt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ buồn ngủ.
Xét đến khả năng xảy ra trận chiến vào buổi chiều, phải nhanh chóng nghỉ ngơi.
Ngay khi nhắm mắt lại, chỉ trong chốc lát, đã nghe thấy tiếng ngáy.
Đối mặt với tình huống này, Lý Sách và Chu Trọng Sơn đưa mắt nhìn nhau một lúc.
Thủ lĩnh của bọn họ thực sự bình tĩnh, đã lúc này rồi còn ngủ được luôn à?
Ở một mức độ nào đó, trong lòng Lý Sách rất ngưỡng mộ hắn.
Lúc này, tuy bề ngoài vẫn bình tĩnh, đầu óc vẫn minh mẫn, phân tích sự việc rõ ràng, nhưng sự căng thẳng trong lòng chỉ có chính mình biết. Đùa cái gì vậy? Đối diện có hơn một trăm chiến sĩ lận đó!
Trước khi chiếm ngọn núi ở đây để xưng vương, số chiến sĩ dưới quyền chỉ huy của hắn chỉ có năm mươi sáu mươi người. Mà như hắn đó đã được tính là bộ tộc lớn. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một bộ tộc nào có hơn một trăm chiến sĩ trước đây.
Lý do rất đơn giản, nuôi không nổi!
Nhiều người như vây sẽ tiêu thụ rất nhiều thức ăn mỗi ngày, các bộ tộc nguyên thủy bình thường đơn giản là không đủ khả năng nuôi sống nhiều người như vậy, vì vậy các bộ tộc lớn nhỏ thường chỉ có quy mô vài chục người để tồn tại.
Cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua, khi mặt trời trên đỉnh đầu lặng lẽ chuyển hướng, dần dần chuyển sang màu vàng, báo hiệu cho bọn họ biết rằng trời đã sắp tối.
Vào lúc này, một tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài doanh trại truyền đến.
- Thủ lĩnh, thủ lĩnh! Một đội quân lớn đang tiếp cận chúng ta!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca