deyun
Tần Thái chỉ cảm thấy phảng phất như ngực đang bị banh ra rất mạnh, nếu cây dao kia vừa rút ra, nhất định cô sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng tên tra xét đã không còn sức rút nữa, hoặc nói là không lo đến được —— hắn đang bị cỗ oan nghiệt kia tấn công. Tần Thái thấy hắn bắt đầu liều mạng gãi đầu và mặt, tên tra xét còn lại kia đã không còn hơi thở, máu vẫn còn đang lênh láng tới chỗ cô.
Mãi cho đến lúc này, Tần Thái mới chân chính tin tưởng trên đời thật sự có thứ gọi là Thiên Đạo.
Nó lẳng lặng gắn vào thiện ác thế gian, không sớm thì muộn sẽ giải quyết tất cả.
Đây là vì cô đã nghịch thiên sửa mệnh nên đang bị trừng phạt sao?
Cô nằm im không dám động đậy, tên tra xét đang kêu gào trên đường, xung quang vốn dĩ có rất ít xe đi qua, thấy dáng vẻ của hắn lúc này, tất cả đều chạy qua.
Hắn chỉ có thể chờ chết.
Tần Thái cũng chr có thể chờ chết.
Đã từng có lúc Sa Ưng đánh cô, đánh cô còn thảm hơn lúc này, nhưng đó dù sao cũng là thân thể của người khác. Mà lúc này đây bản thể đang chịu tổn thương, có ý thức rất rõ ràng, chẳng lẽ....cứ như vậy mà chết sao?
Cuối cùng lại chết dưới tay người của Trật Tự, không cam lòng, thật sự không cam lòng.
Cô muốn khóc, cuối cùng cũng chỉ là hồi tưởng lại mười bảy năm vừa qua. Trấn Chu Dương, sư phụ, còn có mối tình đầu đẹp đến hư vô, thật sự không trở lại được.
Cô khép đôi mắt lại, nhìn qua thiên nhãn, thứ oan nghiệt kia đã nuốt sạch tinh khí của tên tra xét, năng lượng của nó càng lúc càng mạnh.
Tần Thái lẳng lặng nhìn nó, nó đang lượn xung quanh Tần Thái—— sợi dây thừng như rắn này thật sự đang bảo vệ Tần Thái. Trong thời gian ngắn oan nghiệt không thể cắn nát tầng kết giới.
Nó chỉ có thể gặm c ắn, vẫn luôn không ngừng gặm c ắn.
Đó chính là sức mạnh của thù hận, giế t chết Tần Thái là việc hiện tại nó muốn làm nhất.
Tạm thời Tần Thái không có cảm giác được nó cố gắng gặm tầng kết giới này có tác dụng gì, suy cho cùng thì cũng có được gì đâu? Cô đã sắp chết rồi.
Đúng lúc này, có người đi tới.
Tần Thái gian nan quay đầu lại, thấy người tới —— là tài xế taxi vừa rồi. Cô cố gắng mở miệng: " Chú ơi..... Di động của tôi đang trên xe chú, giúp tôi gọi một cuộc điện thoại."
Lúc cô đang chuẩn bị gọi cho Bạch Cập, còn chưa bắt máy đã bị tên tra xét đâm ném, chắc chắn nó vẫn còn trên xe taxi.
Biểu tình tài xế lập tức hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã liếc thấy những thứ khác—— trên tay tên tra xét có một khối lệnh nạm vàng.
Hắn ta suy nghĩ một lúc, rồi cẩn thận lấy khối đó đi—— ở đây là ngoại thành, trên cầu lại không có camera. Hắn lại lục lọi một trận trên xem, dường như cướp không ít đồ.
Trong lòng Tần Thái cười khổ, người này cũng thật thú vị, lúc gặp chuyện thì nhát như chuột, lúc thấy lợi lớn lại gan như gấu. Cuối cùng cô đành thương lượng: " Giúp tôi gọi một cú điện thoại, tôi có thể cho chú rất nhiều tiền."
Tên tài xế taxi nhìn qua, Tần Thái cắn răng một cái: " Một trăm vạn, tôi cho chú một trăm vạn."
Tâm hắn bắt đầu động, hắn xoay chuyển tròng mắt: " Sao tôi phải tin cô?"
Thân thể Tần Thái đang đau gần chết: " Tôi....trong túi áo của tôi có thẻ, có thể đưa chú mật khẩu."
Hắn lục ra tấm thẻ trong túi áo khoác của cô, Tần Thái không nhớ rõ trong đó có bao nhiêu tiền, nhưng mỗi tháng Đàm Tiếu đều nạp tiền đều đều cho cô, trước đây cô chưa từng dùng đến, hẳn là không ít.
Tần Thái nói mật khẩu thẻ cho tên tài xế, sau đó hắn ôm Tần Thái ra khỏi xe mà đặt lên xe taxi trước.
Hắn không chịu gọi điện thoại trước, hắn yêu cầu kiểm chứng mật khẩu có đúng hay không. Hắn thấy Tần Thái bị thương nghiêm trọng như vậy, chẳng may cô chết, hắn không có ích lợi gì lại chuốc lấy phiền phức.
Tần Thái chỉ có thể chờ, cổ oan nghiệt kia vẫn cứ ở bên người cô không tan, không ngừng gặm c ắn kết giới của sợi dây thừng. Thậm chí Tần Thái cảm thấy kết giới này thật sự có thể bị nó gặm nát.
Lúc vừa đi ngang qua một ngân hàng Trung Quốc, tên tài xế đi vào thử mật khẩu, hắn đi ra rất nhanh. Tần Thái chỉ còn đang thở thoi thóp: " Mau giúp tôi gọi điện thoại!"
Nhưng hắn lại cứ lái xe: " Tôi sẽ đưa cô đến đó."
Ý thức Tần Thái bắt đầu mơ hồ, không bao lâu, cô cảm thấy đang đứng trước gió lạnh, trợn mắt mở to, lập tức hồn phi phách tán—— nàng bị tên tài xế kia đặt lên lan can một cây cầu, trên người vẫn còn đang bị trói.
" Ngươi..."
Cuối cùng cô còn chưa nói được gì, đã bị rơi xuống.
Tần Thái không hiểu tại sao, cô đã cho hắn ta tiền!!
Cô lại không biết, trong tấm thẻ kia có không nhiều lắm chỉ tầm tám mươi vạn. Nếu cứu cô, cứu sống rồi có khi cô sẽ đổi ý; không may cô chết, không chừng lại phải cõng lên người tội danh. Tên tài xế suy nghĩ trước sau, đương nhiên kết quả chính cô rõ nhất.
Nước sông lạnh băng tràn vào mũi miệng, rất nhanh đã tràn ngập phổi cô.
Đêm tối.
Đoạn oan nghiệt kia vẫn bám riết không tha, nó vẫn đang gặm c ắn kết giới. ai có thể nghĩ giữa đêm như vầy, cô bị người vứt xác xuống sông, mà làm bạn bên cạnh ngoài sợi dây thừng trói đào phạm này, còn có cỗ oan nghiệt do cô mà ra kia.
Bị ngạt thở đến chết, chỉ trong vài phút.
Cam giác chết đến quá mãnh liệt, Tần Thái lại không thể giải thoát—— sợi dây thừng quán quanh cô ngăn hồn phách ly thể, cô chỉ có thể không ngừng giãy giụa trong sự thống khổ này.
Có thể đây là khởi nguyên hình thành nên oan nghiệt, hoặc là hồn phi phách tán, thân thể mãi trong ngục tù, vĩnh viễn chịu khổ hình.
Thân thể không còn cảm giác, Tần Thái biết mình đã chết.
Trầm mãi trong nước sông lạnh giá, bởi vì oan nghiệt không chịu rời đi, chung quanh không có bất cứ vật còn sống nào dám can đảm đến gần thân thể cô—— hoặc là nói... thi thể.
Tuy rằng hồn phách của cô rất muốn thoát ra, nhưng vì bị giam cẩm bởi dây thừng mà không ly thể.
Tần Thái mơ hồ nghe thấy có tiếng nói bên cạnh mình: " Báo cáo, hạ du sông Tam Họa, nữ thi tên Tần Thái, nguyên nhân tử vong: Chết đuối. Nhân sở biết không thiện, đột tử. Nhưng hiện tại bên cạnh thi thể có hồn phách không rõ lai lịch bảo hộ, không thể câu hồn, muốn chi viện."
Nuốt trọng cả mấy hồn người, hung ác đến tử thần cũng không dám tới gần.
Tần Thái không biết nên khóc hay nên cười—— ngu ngốc, ngươi nhìn rõ xem có chỗ nào giống như đang bảo vệ!! nó đang muốn ăn lão tử!!
Sức mạnh của dây thừng không vô hạn. tuy rằng Trật Tự không dối trá, nhưng Tần Thái phát hiện sức mạnh kết giới đang yếu dần. Bên trong cỗ oan nghiệt kia có Phạm Thành, hai gã tra xét,còn có..... sức mạnh cô cho nó.
Cô cần phải tự cứu lấy mình, bằng không kết giới này rất nhanh sẽ bị oan nghiệt cắn sạch, nó nuốt cô rồi tiêu tán thì còn tốt, cùng lắm là hồn phi phách tán. Nhưng nếu nó đã nuốt rồi mà không tiêu tan được thì rất thảm—— cô sẽ bị giam cầm trong oán niệm của nó, vĩnh sinh vĩnh thế, mỗi khắc không ngừng lặp lại cái chết của chính mình.
Nỗi thống khổ đáng sợ cứ cuồn cuộn không ngừng đó sẽ chuyển hóa thành năng lượng của có, cung cấp sức mạnh để nó không tiêu tan.
Làm sao bây giờ?
Lúc ấy Đàm Tiếu đang xem TV, Su luôn làm phiền anh ta, anh phải đi cắt cho Sa Ưng một mâm trái cây thì mới chịu im miệng. Khoảng một tiếng sau khi Tần Thái ra ngoài, anh nhận được một tin nhắn.
Đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại với nhau, Sa Ưng tò mò: " Tin nhắn gì mà anh có biểu cảm kì quái như vậy?"
Đàm Tiếu thấy khó hiểu: " Thẻ ngân hàng của Lam Trù bị rút sạch."
Sau lần Tần Thái ném điện thoại đi, số điện thoại lưu cho thẻ ngân hàng là của Đàm Tiếu. Bất kỳ lúc nào tài khoản thẻ có biến động, đều nhắn tin đến số của anh.
Sa Ưng cảm thấy buồn cười: " Cô ta rút tiền trong thẻ của mình, bình thường mà, có cái gì...." Đang nói chuyện bỗng thần sắc Sa Ưng cũng nghiêm túc lại.
Đàm Tiếu nhìn vào mắt anh: " Trên người cô ấy có ít nhất hơn sáu ngàn bảy trăm đồng tiền mặt, luôn mang theo tùy thân. Vì sao bây giờ lại rút sạch tiền?"
Sa Ưng không nói nhiều, quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hỏi: " Ngân hàng nào?"
Đàm Tiếu nói tên ngân hàng, Sa Ưng đã đề xe lên. Hắn thật sự không yên tâm, lại gọi cho Bạch Cập một cú điện thoại, Bạch Cập xác nhận Tần Thái chưa tới.
Tính từ lúc Tần Thái ra khỏi nhà, hẳn là phải tới rồi mới đúng.
Lúc Sa Ưng đi tới ngân hàng, có nhân viên đang chờ. Không biết Bạch Cập đã gọi cho ai, bên ngân hàng điều tới vài nhân viên theo dõi, lấy ảnh chụp của người rút tiền.
Tên tài xế kia dùng mũ che đi nửa bên mặt. Sa Ưng cầm ảnh chụp, rốt cuộc không biết làm thế nào—— trong thời gian ngắn, biết đi đâu để tìm hắn ta.
Tần Thái đang ở trong nước, tuy rằng cô chỉ là dân nửa mùa, nhưng cũng là một Huyền Thuật Sư. Thậm chí so với những nhóm đại sư lang bạt ngoài kia, cô còn hiểu biết hơn một chút.
Trong nước âm khí rất nặng, cho nên thường xuất hiện quỷ nước là thế. Cũng bởi vì là nơi có âm khí nặng, nên dễ dàng bảo trì hồn phách không bị tiêu tan.
Sức mạnh kết giới của dây thừng bắt đầu giảm dần, cô mặc niệm chú tĩnh tâm, sau đó suy nghĩ về lý do cô chết—— oan nghiệt có thể tồn tại, bởi vì cừu hận làm nó mạnh thêm. Thậm chí có thể cắt nuốt hồn phách khác.
Nếu ý niệm của cô cũng đủ mạnh, hoàn toàn có thể sánh ngang với sức mạnh của oan nghiệt kia. Chỉ có như vậy, mới có thể chống lại nó.
Nếu là trước kia, trăm triệu lần Tần Thái không dám nghĩ đến điều này, rốt cuộc cũng chỉ là linh hồn, ngươi tưởng bất diệt thì sẽ không diệt.Nhưng bây giờ cô đã nhìn rõ rồi, hơn nữa cũng biết lý do oan nghiệt tồn tại. Cô biết điều này có khả năng.
Xung quanh có rất nhiều quỷ nước, vọng tưởng tìm Tần Thái làm thế thân. Chúng nó cũng đang gặm c ắn kết giới, thứ kia lại càng yếu hơn.
Trong lòng Tần Thái rất khẩn trương, thật sự khẩn trương. Suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên làm quỷ, hoàn toàn không có kinh nghiệm. Mà thứ bên ngoài kia, so với sức mạnh bây giờ của cô thì chỉ sợ thật sự không đối phó nổi!
Đây là số mệnh mà Thiên Đạo đã an bài cho cô sao?
Cô thật sự tuyệt vọng, nhưng lại cố gắng sinh ra hy vọng. Cho dù có như thế nào cũng không được chết!
Mà tối hôm đó, ngực của Bạch Hà đang ở tổng bộ Trật Tự bỗng nhiên đau nhói lên, tức khắc hô hấp cứng lại. Lữ Lương Bạc bên người phát hiện, chạy nhanh lại đỡ lấy cánh tay. Lữ Lương Bạc nhìn không hiểu biểu tình của Bạch Hà, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi: " Tiên sinh?"
Bạch Hà hít sâu một hơi, tay phải nhẹ nhàng ấn lên ngực, cũng không hiểu nguyên do: " Không có việc gì, đi thôi."