Chương 96: Vương Quốc Màu Xám

Ngày 8 tháng 5, A

Phiên bản convert 11184 chữ

deyun

Trời dần sáng, nước sông vẫn lạnh băng.

Tang Cốt Nê nghe thấy Tần Thái đang xảy ra chuyện, đầu tiên là trách mắng: "Đáng đời, cô ta làm việc chẳng bao giờ biết tính trước!"

Đàm Tiếu không quan tâm tới nó, chỉ muốn đi ra ngoài tìm người.

Tang Cốt Nê nhận mệnh lệnh dùng một sợi dây bó Đàm Tiếu lại, rồi gọi cho dưa chuột. Tên dưa chuột kia không biết là thần thánh phương nào, chỉ ba phút sau đã cho Tang Cốt Nê địa điểm có đủ kinh độ vĩ độ.

Lúc Tang Cốt Nê buông Đàm Tiếu ra, trên mặt anh đã rơi vài giọt nước mắt. Tang Cốt Nê vỗ vỗ vai: " Đừng quá cảm động, như vậy mới gọi là liên minh thực vật."

Đàm Tiếu sờ sờ một thân rỉ máu: " Vừa rồi ngươi bó ba bằng dây gai..."

...

Nơi kinh độ vĩ độ đó chỉ đến—— Tần Thái đang trôi nổi trên sông.

Lúc Sa Ưng chạy tới nơi thì thấy oán khí tràn ngập, da đầu tê rần. Lòng sông oán khí đen nghịt, sương xám âm u phủ phía trên—— chúng đều là âm hồn quỷ nước.

Ai dám đi cứu người?

Anh cởi áo khóa, xắn tay áo sơ mi lên, trên cổ tay có quấn tầng tầng tơ hồng. Sa Ưng dùng đầu sợi đâm thủng da thịt, sợi tơ kia như hút máu, uốn éo như rắn trôi theo dòng nước.

Tần Thái phát hiện ra!

Nhưng lúc này cô như món ngon mà bọn quỷ đang chờ đợi. Ai có thể giúp được?

Lúc sợi tơ đỏ kia trườn tới, kết giới dây thừng đột nhiên tăng mạnh. Đám quỷ nước đang gặm c ắn không hề ngu ngốc, mắt thấy sắp thành công tới nơi lại có người phá hư, chúng nó lập tức nhìn thấy sợi tơ đỏ. Tần Thái dùng sức kéo lấy sợi tơ, cắt đứt.

Vốn Sa Ưng định mượn lực sợi dây kéo cô lại, nhưng lúc này bỗng rơi vào khoảng không. Lúc Tần Thái cố gắng cắt đớt sợi tơ thì tay đã bị bọn quỷ nước cắt nát bươm. Chỉ là không hề thấy đau, cô quỳ tay tóm lấy một con quỷ, có lẽ nhờ kết giới đã yếu đi nên dễ dàng xuyên qua. Cố há miệng cắn một cái—— cũng không thể ngồi yên để các ngươi cắn ta đúng không?

Lão tử cắn một con cho bõ tức!!

Chỉ một con quỷ nước thì hoàn toàn không có khả năng chống lại được cô, nó đang liều mạng vặn vẹo. Tần Thái cảm thấy miệng mình đã mở ta, nhưng thân thể lại có cảm giác không giống vậy.

Cảm giác này rất kì quái, giống như lúc còn nhỏ không muốn rời giường vào sáng sớm, có đôi khi nghĩ bản thân rõ ràng đã rời giường, đã đánh răng rửa mặt—— kết quả tỉnh lại thì đó chỉ là ảo giác còn mình vẫn nằm trên giường.

Nhưng con quỷ kia đã bị cô cắn mất một góc.

Tần Thái liên tục gặm nó như gặm củ cải, sau đó lại bắt một con khác. Cô cứ mãi gặm gặm như vậy, hết con này đến con khác.

Sa Ưng còn đang nghĩ biện pháp, Đàm Tiếu cùng Tang Cốt Nê đã đuổi tới. Không bao lâu, Bạch Cập cũng đến.

Mấy người đứng trên bờ nhìn xuống lòng sông dày đặc sương mù xám, đều giật mình không thôi.Tang Cốt Nê còn nhảy lùi về sau: " Má nó!! Trong nước có quá trời thứ chết chóc nha, trời đất, còn có bò với dê luôn!!"

Bạch Cập nhìn một lúc, đột nhiên nói: " Khả năng cô ta còn sống rất nhỏ."

Sương mù càng lúc càng dày lên, không ai nhìn thấy Tần Thái đang ở giữa lòng sông. Bên cạnh chỉ có tàu thủy chạy ngang qua, bỗng nhiên có rất nhiều người nhảy xuống tự tử. Giống như là gặp phải người cá, một lát sau trên tàu không còn một bóng người.

Đám quỷ nước kia điên rồi, chỉ có thứ oan nghiệt vẫn luôn chấp nhất với cừu hận, một lòng chú ý đến Tần Thái.

Tần Thái đã gặm không biết bao nhiêu con quỷ nước, bụng càng lúc càng đói, chúng nó không biết đã bơi đi đâu. Trên bờ sông, Sa Ưng nhìn sang Bạch Cập: " Phải từ bỏ sao?"

Tức khắc Đàm Tiếu biến sắc: " Sa Ưng!"

Sa Ưng lười liếc mắt sang Đàm Tiếu: " Tiên sinh Bạch thần thông quảng đại còn cứu không được, hai người chúng ta thì còn có thể làm gì?"

Bạch Cập lạnh lùng: " Cũng dám dùng phép khích tướng với ta à?"

Sa Ưng không nói nữa, Bạch Cập xách Tang Cốt Nê tới. Tang Cốt Nê không phải đối thủ của hắn, lập tức nhảy loạn lên: " Làm gì làm gì? Đừng sờ loạn, sẽ có tai tiếng aaa!!"

= =

Sắc mặt Bạch Cập biến đen: " Lúc trước chuyển phát nhanh Tới Tận Tay đã chuyển hai kiện hàng cho Lam Trù đúng không?"

Tang Cốt Nê dường như hơi mơ hồ nhớ ra: " Thì sao?"

Ánh mắt Bạch Cập sắt như kim châm: " Ngươi lập tức liên lạc với Dưa chuột, nói hắn thi hành thuật của mình—— chuyển hoán giữa người đang lềnh bềnh trên sông kia với không gian trong tầng hầm tại Thiên Lư Loan."

Biệt thự của Thông Dương Tử là một nơi tốt.

Cách hay!! Tang Cốt Nê nhảy bật lên: " Ngươi quả thật là âm mưu bất tận nha, đến Dưa chuột cũng có cách tính kế được!!"

Bạch Cập không hề để ý: " Nhanh lên!"

Tang Cốt Nê bắt đầu gọi điện thoại: " Ta không biết chiêu này có được không, trước cứ thử xem."

Điện thoại kết nối, Tang Cốt Nê kể toàn bộ đầu đuôi sự tình cho Dưa Chuột nghe, dường như bên kia đang tự ngẫm rất lâu. Tang Cốt Nê che di động lại nói với Bạch Cập—— nó cũng nhìn ra được ai đang là chủ sự: " Hoàng lão đệ nói hắn sẽ tận lực nghĩ cách."

Bạch Cập đang nhìn vào lòng sông: " Ta sẽ dẫn đám quỷ nước ở đây đi, nhưng sẽ không lâu lắm, cần phải nhanh chóng."

Bên kia điện thoại, Dưa chuột nghe thấy rõ ràng: " Ta sẽ cố gắng."

Sau đó Bạch Cập xoay người ngắt lấy một đoạn cỏ lau, tùy tay ném vào dòng sông. Hắn đặt một chân lên đoạn cỏ, mượn dương khí của gỗ đào tăng cường thêm cho cơ thể, sau đó niệm động kim quang hộ thể, tức khắc dương khí mạnh mẽ.

Mấy con quỷ nước nhanh chóng phát hiện ra hắn. Lúc trước chắc chắn bọn chúng chạy còn không kịp, nhưng đang đói đỏ mắt,  sát khí bùng mạnh!

Bạch Cập vòng một vòng trước bọn chúng, đoạn cỏ lau kia như có linh thức, rẽ nước mà bay. Chỉ có vài con quỷ nước đuổi theo, hơn nữa lại không dám tới quá gần. Bạch Cập cắt ngón tay, máu rơi trên mặt nước.

Lúc này mới hấp dẫn rất nhiều quỷ nước tập trung lại. Gió trên sông thổi mạnh làm vạt áo đen mỏng bay phần phật, những hình thêu rắn bạc trước ngực hắn như cảm nhận được tà khí mãnh liệt, nóng lòng muốn bay ra. Hắn nhanh chóng tiến vào trung tâm màn sương mù, vầng sáng nhạt lượn lờ, như khách vãng lai trên trời.

Đàm Tiếu đứng xem đoạn cỏ lau kia: " Tu vi của hắn quả thật sâu không lường được."

Sa Ưng đang nhìn cỏ lau: " Phán quan trưởng của Nhân Gian, có thể đùa được sao?"

Tang Cốt Nê cũng nhìn cỏ lau: " Dám vứt rác lung tung vào nước, thật không có ý thức!!"

....= =

Bạch Cập vây quang Tần Thái một vòng, mi tâm nhăn lại như muốn chạm nhau—— Tình trạng của Tần Thái bây giờ, thật không dám lạc quan. Tần Thái đang ăn hăng say, đột nhiên phát hiện bên ngoài chỉ còn mỗi cổ oan nghiệt kia.

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó đã cắn lên tay cô. Máu thịt của Tần Thái k1ch thích, từ âm khí hiện ra hình dáng.

Vì muốn đạt tới hiệu quả lý tưởng nhất, Tần Thái dùng sinh hồn của động vật đắp cho nó. Tư tưởng của động vật thanh tịnh, ít sợ hãi, rất thích hợp để chế ngự oan nghiệt. Chỉ là do oan nghiệt có bản chất như nào ai cũng biết, nên các Huyền Thuật Sư không xét đến.

Thứ nhất không thể khống chế nó, nó ăn một người liền có thể mạnh lên một chút, sớm muộn cũng có ngày vô phương ngăn cản. Thứ hai là mỗi oan nghiệt đều mang trong mình nỗi hận với chủ nhân của chính nó. Cho nên đây quả là một quả bom hẹn giờ.

Tần Thái đang tính sẽ liều mạng với nó, đột nhiên đáy nước cuộn xoáy—— một đám cỏ nước quấn lấy cô. Càng vòng càng chặt. Cuối cùng đám cỏ nước này kéo cô xuống sâu dưới đáy sông, bọc thành một quả cầu.

Đó chính là một quả cầu theo nghĩa trên mặt chữ, một cọng tóc của Tần Thái cũng không lọt ra được.

Sau đó Tần Thái cảm thấy mình đang bị đám này kéo đi với tốc độ chóng mặt, khoảng mười giây sau, đột nhiên cô bị một đoạn tảo kéo xuống đất. Này mẹ nó!! Cô bị bao vây kín mít, không nhìn thấy bên ngoài.

Tiếng gió bên tai cũng không còn, lúc sau, không biết chuyện gì xảy ra, cô thấy mấy cái rễ cây mọc trong đất, lại không thấy gì—— cỏ nước bọc cô quá kĩ.

Trên mặt sông, Bạch Cập dẫn theo một mảng sương mù, đám sương đó dần dần vây quang hắn lại. Sa Ưng nhìn đến không chớp mắt —— nếu lúc này hắn không có khả năng phá thiên độn địa mà ra, hẵn sẽ chết.

Trên mặt sông mênh mông, chìm nổi không ít âm linh, đó là điều không thể tưởng tượng. Nhưng một tiếng coong keng thanh thúy vang lên giữa dòng sông, Bạch Cập đang phát ra ánh hào quang!

Ánh mắt Sa Ưng sẫm lại: " Là... pháp bảo của hắn?"

Đàm Tiếu trợn mắt há mồn—— mẹ nó, cái thứ đó thật tồn tại sao!!

Tang Cốt Nê là người có chút kiến thức: " Đó là pháp bảo đã tu thành khí linh."

Phàm là binh khí thì vật chết chiếm đa số, nhưng từ xưa đến nay bảo vật đều có linh tính, bên trong có thể tùy theo chủ nhân mà tu luyện thành tinh. Pháp bảo của Bạch Cập vừa tung ra, vong linh trong nước đều nhất loạt kinh sợ.

Bạch Cập chờ đợi thời khắc này, nhanh chóng phóng người lên, lấy khí giao long đẩy đám quỷ nước ra, xoay người, trở lại bờ sông.

Đúng lúc này, Tang Cốt Nê nhận được điện thoại: " Hoàng lão đệ nói hàng hóa đã tới rồi, ai ký nhận đây?"

Sợ kinh động tới người của Trật Tự, không thể ở bờ sông lâu thêm. Bạch Cập chỉ bày thêm trận vây cỗ oan nghiệt kia giữa lòng sông, vô số quỷ nước bị hấp dẫn, cắn xé như đang tiết hận. Lúc này chỉ nghe tiếng gió âm thảm thiết, quỷ khóc kêu gào.

Trường hợp này tuy trăm năm khó gặp,nhưng Đàm Tiếu không có tâm tư đứng xem.

Mọi người vội vàng chạy về biệt thự Thiên Lư Loan, trong phòng Tần Thái như đang mở đèn. Đàm Tiếu chạy trước xông lên gõ cửa, mới gõ một chút, âm thanh khàn khàn Tần Thái vang lên từ bên trong: " Đàm Tiếu à?"

Đàm Tiếu đột nhiên không biết nói cái gì, giọng Bạch Cập lạnh băng: " Mở cửa."

Đàm Tiếu đi lấy chìa khóa, chỉ chốc lát sau cửa mở.

Ngực Tần Thái quấn băng gạc rất dày, hòm thuốc đang đặt trên giường. Cô đang ngồi ở mép giường băng cánh tay phải, trên người vô số vết thương.

Ngẩng đầu lên nhìn mấy người ngoài cửa, cô nở nụ cười tái nhợt: " Cám ơn ân cứu mạng, hôm nào sẽ mời mọi người ăn cơm."

Đàm Tiếu vẫn không yên tâm, rốt cuộc thì tình huống vừa rồi cũng quá khủng bố: " Cô không sao chứ?"

Tần Thái cúi đầu băng lại vết thương trên tay, Bạch Cập bước tới, không nói nhiều thăm dò mạnh tượng của cô, sau đó hắn quay đầu nói: " Ra ngoài hết đi, tiện thể đóng cửa lại."

Sa Ưng cùng Đàm Tiếu rời khỏi, đóng cửa lại. Bạch Cập cúi đầu cởi bỏ lớp băng quấn trên người Tần Thái, ngực đã lõm xuống một khối to, nơi trái tim nát bấy.

Tần Thái lấy trái tim đã rửa sạch ra, lúc này miệng vết thường càng thêm dữ tợn.

Bạch Cập ngồi xổm trước mặt cô, hai người không nói chuyện. Qua hồi lâu, đột nhiên Bạch Cập mở miệng: " Ngươi có muốn sống?"

Tần Thái nhìn thẳng hắn: " Tôi còn có thể sống?"

Bạch Cập đem băng gạc quấn lại thật kỹ cho cô: " Có thể, có đồ vật có thể thay thế trái tim, hơn nữa lại tẩm bổ thân thể của ngươi."

Nói thật, Tần Thái không hề tin quá nhiều, cho nên cô chỉ cười khổ: " Vậy nhất định sẽ không dễ dàng, chắc hẳn tôi không mua nổi."

Thần sắc Bạch Cập trịnh trọng: " Theo hiểu biết của ta với hắn, hắn sẽ không bủn xỉn vậy đâu."

Lúc này Tần Thái mới cảm thấy hơi hứng thú: " Thứ gì?"

Bạch Cập quấn xong băng cho cô: " Người trong Huyền môn tu luyện đến một thời điểm, có thể tu thành dị mắt. Dị mắt có thể nhìn vạn vật, là thấy tiên đồ là bước đầu tiên. Huyền Thuật sư cầu nó như cầu chí bảo."

Tần Thái càng bất đắc dĩ, da thịt cô lúc này trắng đến trong suốt, cả người như thủy tinh dễ vỡ: " Như vậy thì có quan hệ gì với tôi?"

Bạch Cập nhìn cô, thần sắc rất nghiêm túc: " Có một người có thể cho ngươi thứ này, nếu hắn chịu cho người, người có thể bất tử."

" Ai?"

" Sư phụ ngươi, Bạch Hà."

Bạn đang đọc Vương Quốc Màu Xám của Nhất Độ Quân Hoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!