Sở Hà trầm ngâm một lát, hạ quyết tâm nói:
- Chắc chắn trong phòng sư phụ có bản đồ, đến lúc đó đi xem thử.
Trong lòng có kế hoạch, hắn tựa vào đầu giường ngủ một hồi.
Tới gần giữa trưa, Sở Hà tùy tiện ăn qua loa cho no bụng. Từ khi thực lực tăng mạnh, sức ăn của hắn tăng vọt, quả thực đã biến thành một thùng cơm.
Sắc trời hôn ám, mưa phùn mênh mông, đường nhỏ bên ngoài đã trở nên lầy lội không chịu nổi. Cũng may nhà Hồng Thủ cách chỗ Sở Hà ở không xa. Con đường đi đến đó đầy đá cuội nhỏ. Sở Hà vớ lấy áo tơi trên tường, cầm lấy thanh đao của mình.
Hắn khẽ vuốt chuôi đao, vật ấy là thứ giá trị nhất của hắn hiện giờ. Hắn từ trong trí nhớ biết được, chuôi trường đao này là của phụ thân hắn khi còn sống, trước khi chết, phụ thân hắn đã để nó ở dưới đáy giường.
Hôm qua hắn vội vàng trở về là vì chuôi trường đao này đây.
Trước kia không thấy Qủy Dị, không rõ nhân tâm, lợi khí này không có đất dụng võ, hiện tại, là thời điểm để mài giũa lưỡi đao của nó.
Đát đát đát...
Xuyên qua màn mưa tinh mịn, nhảy qua bao hố nước sâu cạn, Sở Hà đến trước cửa nhà Hồng Thủ. Giây tiếp theo, hắn đột ngột bật người lui trở về.
Sở Hà cong người trốn trong một góc tường, lập tức thấy được Hàn Trung từ trong sân nhà Hồng Thủ bước ra.
Hàn Trung nhìn chung quanh, Sở Hà lập tức rụt đầu về.
- Sao Hàn Trung lại tới nơi này? Hắn cũng đang tìm thứ gì đó ư?
Lần thứ hai quay đầu nhìn lại, đã không còn bóng người.
Vì để cẩn thận, Sở Hà đợi thêm một khắc đồng hồ, cho đến khi mưa rơi càng lớn làm ướt sũng áo tơi, hắn mới nhún người một cái, chân đạp nhẹ lên hòn đá cuội, thân nhẹ như yến lướt qua đầu tường.
Trong sân, trúc tùng núi giả, tảng đá nước chảy, thanh nhã tự nhiên.
Sở Hà lướt qua đình viện, tiến vào hành lang, theo ký ức rẽ qua một lối, lúc đến trước một cánh cửa cũ kỹ, hắn dừng lại.
Đây chính là mục đích cuối cùng của hắn, thư phòng Hồng Thủ.
Đưa tay đẩy cửa phòng, một tiếng “kít” vang lên, cửa phòng lập tức mở ra, Sở Hà hơi hơi nhướng mày, trong lòng kinh ngạc, không khóa ư?
Sở Hà nhẹ chân rón rén tiến vào thư phòng, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền biết được đã có người tới sớm hơn hắn một bước ghé thăm nơi này.
Thư phòng trưng bày đơn giản, một bàn một ghế, vài bức tranh chữ không biết tên, và hai hàng giá sách chỉnh tề.
Rất chỉnh tề, căn bản không giống phong cách Hồng Thủ.
Chẳng qua hiện tại Sở Hà cũng không có tâm trạng quan tâm những thứ khác, ánh mắt hắn đảo qua giá sách, rốt cuộc tìm được thứ hắn muốn.
...
Buổi trưa, mưa như trút nước, hơi nước mông lung.
Sắc trời ngày càng ảm đạm, cơn mưa mơ hồ có xu thế càng ngày càng lớn.
Sở Hà tìm đến Luyện Võ Trường, chung quanh đã không còn ai, chỉ còn ba người mang áo tơi đứng giữa sân, so với lúc trước thì thiếu mất hai người.
Bọn họ thấp giọng đàm luận, sắc mặt tối tăm, thường thường truyền ra mấy chữ “Lý Hưởng”, “đầu thôn Tây”, hiển nhiên bọn họ đã biết những chuyện đã xảy ra trong thôn gần đây.
Sở Hà đến gần, về việc của Lý Hưởng, hắn vốn là người trong cuộc, nhưng câu chuyện nghe từ trong miệng ba người kia lại hoàn toàn không giống với nguyên bản.
- Các ngươi nói là Hàn... Đại sư huynh đánh chết Quỷ Dị?
Hắn kéo mũ xuống thấp, che đi biểu tình gương mặt.
- A... Sở sư huynh, ngươi tới rồi.
Đám người đang bàn tán hăng say, đột nhiên hoảng sợ. Thậm chí có người ánh mắt trốn tránh, sợ Sở Hà mang thù việc hôm qua.
- Đang hỏi các ngươi đấy, các ngươi nhận tin từ đâu?
- A a, việc này là Đại sư huynh tự mình nói, đúng rồi, lúc ấy Tiểu Cát cũng có mặt, nghe nói ngoài phòng sàn nhà đều bị hoả táng.
Hai người đổ mọi chuyện lên người một nam nhân mặt rỗ, nam nhân có tên là Tiểu Cát đó hơi co người lại, thấy Sở Hà quay đầu nhìn mình, vội nói:
- Vâng, lúc ấy ta có ở đó, Đại sư huynh liền như vậy...
Mấy phút đồng hồ sau, Tiểu Cát nói xong sự tích đêm qua của Đại sư huynh, còn chưa kịp thổi phồng một phen, đột nhiên hắn cảm giác nhiệt độ chung quanh chợt giảm xuống.
Ca...
Đám người đang định oán giận thời tiết đột nhiên giảm nhiệt, bỗng dưng phát hiện Sở sư huynh kéo sụp mũ xuống, bấu mũ thủng một lỗ.
- Sở sư huynh, ngươi...
- Ha hả, không có việc gì, là do chất lượng cái mũ này quá kém.
Sở Hà ngửa đầu, nở nụ cười tươi.
Hắn siết chặt nắm đấm, sau đó lại thả lỏng tay.
- Đại sư huynh quá lợi hại, nếu nhanh như vậy đã đột phá tầng thứ ba, lần sau gặp mặt nhất định phải năn nỉ hắn chỉ dạy một phen.
- Đúng vậy, đúng vậy, nói không chừng sau khi được chỉ bảo, chúng ta đều đột phá tầng thứ nhất?
Những người kia liên tục gật gật đầu, rất là đồng ý.
- Được rồi, nói ít thôi, nên tuần tra rồi.
Lúc này, Sở Hà thu liễm tâm thần, nhìn không ra vui mừng:
- Ơ, không đợi Lưu sư huynh sao?
Có đệ tử thật cẩn thận hỏi.
Sở Hà xua tay, đáp:
- Chờ tên kia làm gì, nếu hắn thích đến trễ, vậy thì cứ để hắn đến trễ thôi. Chúng ta đi.
Sở Hà dẫn đầu đi tới, những người còn lại liếc nhìn nhau, đều có thể đoán được ngày hôm qua sau khi xảy ra xung đột, Sở Hà đã giành phần thắng. Bọn họ không nói thêm gì nữa, vội vàng đuổi kịp.