Đoàn người vẫn như trước, tuần tra quanh thôn, có lẽ là do trời mưa liên miên, lần này kiểm tra được tổng cộng bốn cây chùy đá bị tổn hại.
Tuần tra xong, Sở Hà phân phó đơn giản vài câu, cho người báo việc chùy đá bị tổn lại lên thôn, còn mình thì xoay người quay về nơi ở.
Hắn thay quần áo khô, ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn mưa lớn bên ngoài dần chuyển sang mưa nhỏ, hắn lấy bản đồ trong ngực ra.
......
- Khụ khụ...
Trong mật thất tối tăm, thôn trưởng bừng tỉnh, trong miệng ho khan không ngừng, một sợi tóc đen thui liên tục trào ra khỏi miệng hắn.
Mỗi lần tóc được phun ra, sắc mặt thôn trưởng lại càng suy yếu, giống như sinh mệnh lực bản thân đang bị lấy bớt. Hắn vốn đã già nua nay lại càng trở nên mục rữa, một cỗ khí tức xế chiều vô hình lượn lờ ngưng tụ giữa mi tâm hắn.
- Sao lại bị hỏng cùng lúc bốn chùy đá?
Thôn trưởng thấp giọng nỉ non, con mắt trong lớp vải bố rướm đầy máu.
- Có thể là đội tuần tra có vấn đề.
Bỗng nhiên, sau lưng hắn vang lên một thanh âm u lãnh.
Hàn Trung khoanh tay chậm rãi đi đến trước mắt thôn trưởng.
- Không lý do, cũng không có khả năng."
Thôn trưởng lắc đầu, thở dốc một hơi:
- Tổn hại chùy đá căn bản không được lợi ích gì, hơn nữa mấy tiểu tử chưa nhập võ đạo không đủ sức tổn hại quỷ ti quấn quanh chùy đá. Hơn phân nữa là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hàn Trung gật đầu, cũng hiểu được đạo lý trong đó, đột nhiên hắn bất đắc dĩ nói:
- Vừa rồi, thừa dịp đội tuần tra đang làm việc, ta âm thầm đến nhà sư phụ và mấy vị sư đệ kia, nhưng vẫn không tìm được lệnh bài. Rất có thể lệnh bài đã thật sự bị sư phụ ta mang theo người.
Hắn nhìn thôn trưởng già nua, có chút lo lắng:
- Cái bộ dạng này của ngươi, còn chịu đựng được sao?
- Yên tâm, còn không chết được.
Thôn trưởng nhặt sợi tóc rụng trên mặt đất:
- Ha ha, nhưng mà đúng là lão già kia rất cẩn thận.
Khụ khụ khụ...
Lời vừa mới dứt, thôn trưởng ho khan kịch liệt, lỗ chân lông tươm máu.
Hắn vội vàng buông sợi tóc, hai tay kết ấn, ngón tay bay múa kết xuất mấy đạo pháp ấn, cuối cùng bày ra thủ ấn đan thức thác huyền.
Máu vừa tươm ra chảy ngược về, da thịt chùng nhão được kéo lên căng chặt, mái tóc xám trắng trở lại đen mượt, cả người như hồi quang phản chiếu trẻ hơn mười tuổi.
Hàn Trung đứng cạnh tỏ ra hâm mộ. Đây chính là lực lượng mà hắn không tiếc phản bội sư môn để có cho bằng được.
Một loại lực lượng có thể giúp người ta trường sinh bất lão.
- Hô... Mặc dù bị phong ấn trói buộc hơn một nửa, nhưng Qủy Dị này vẫn không phải thứ mà bây giờ ta có thể nuốt trôi, đáng lẽ trước đó không nên làm việc lỗ mãng như thế.
Thôn trưởng thổn thức, có vẻ đang hối hận vì việc làm trước đó.
- Hối hận thì có ích gì, nếu ngươi không làm, thọ nguyên của ngươi đã sớm không còn, có khi bây giờ trên mộ ngươi đã xanh cỏ rồi.
Hàn Trung cười nhạo, cảm thấy đối phương chính là được tiện nghi còn khoe mẽ.
- Đúng vậy, phải tiến lên thôi, không quay đầu lại được.
Thôn trưởng lại tỉnh táo, hắn nói với Hàn Trung:
- Đẩy hắn ra đi, ta muốn nhanh chóng hoàn thành vật chứa hoàn mỹ.
- Được.
Hàn Trung không cự tuyệt, hắn quay người đi vào nơi sâu trong mật thất, một lát sau đã kéo ra một nam nhân bị đóng đinh trên chữ thập.
Ánh lửa từ cây đuốc rọi xuống, gương mặt nam nhân kia hiện ra, chính là Trương Lực được đem về trước đó!
Giờ phút này, Trương Lực hôn mê bất tỉnh, da thịt từ ngực đến bụng đã bị rạch mở, huyết nhục vân da đỏ tươi bên trong đã hoàn toàn bị quỷ ti màu đen thay thế, hiện giờ chỉ còn lại tứ chi và đầu là chưa bị cắn nuốt hoàn toàn.
Thôn trưởng lợi dụng quỷ ti màu đen xe chỉ luồn kim, may len lỏi vào trong cơ bắp Trương Lực, nếu dùng hết quỷ ti, thôn trưởng sẽ lợi dụng phản phệ, phun ra sợi tóc, tiếp tục may.
- Có thể thoát khỏi sự truy bám của Nhân Bìn Qủy, ý chí của hắn cũng cũng không tệ lắm, nhưng Nhân Bì Qủy đã để lại dấu hiệu, lần sau khi tiến vào trong sương mù, nhất định Nhân Bì Qủy sẽ tìm đến.
Hàn Trung ghim chặt Trương Lực lên giá chữ thập, ảo tưởng nói:
- Nếu có thể khiến Nhân Bì Quỷ khoác lớp da của Trương Lực, lại dùng quỷ ti làm thành cơ bắp nội tạng, hắn chính vật chứa tốt nhất của Quỷ Thủ.
Chưa đến một nén nhang, tóc thôn trưởng lại trở nên khô vàng tuyết trắng, hắn lắc lắc cánh tay già nua, quay đầu hỏi Hàn Trung:
- Vất vả lắm mới cấy ghép được tiểu quỷ, bây giờ đã bị nhổ mất, nên làm thế nào?
- Không có việc gì, ta đã xem xét chọn người thích hợp, vì để đề phòng bất trắc, ta còn chuẩn bị thêm mấy quân cờ.
- Là những ai?
- Ha hả, tất cả đều là mấy sư đệ đáng yêu nhưng không chịu nghe lời của ta, bọn họ cảm xúc no đủ, khí huyết tràn đầy, sở hữu những phẩm chất mà tiểu quỷ thích nhất.
Hàn Trung nhếch miệng, đọc lên mấy cái tên:
- Có Lý Trực, Ngô Phong, Lưu Từ...
Nói xong, ánh mắt của hắn hơi lóe lên, lại nói tiếp:
- Còn có Sở Hà.