Giờ Mùi đã tới, mưa dần tạnh.
Sở Hà xoa đôi mắt mỏi nhừ, chậm rãi xếp quyển sách bản đồ lại, đầu óc tiêu hóa thông tin về thế giới rộng lớn này từng chút một.
Nơi này lệ thuộc Tây bộ của Đại Kỳ Vương Triều, trực thuộc Thái Châu, một trong bảy châu trên thế giới, mà rừng rậm sương mù nằm bên cạnh địa giới Tây bộ của Thái Châu.
Từ rừng rậm sương mù tiếp tục đi về phía Tây là một vùng biển đầy sương mù, có tên Địa Ách Vụ Hải chìm trong hắc ám. Sương mù ở đây là từ nơi đó bay tới, theo như lời đồn, đó là nơi sinh ra Qủy Dị.
Nếu đi về phía Đông thì có thể thoát khỏi rừng rậm sương mù, đi tiếp mấy trăm dặm là có thể tới Tuấn Hà thành, Thái Châu quận thành.
Đại Kỳ Vương Triều có địa thế độc đáo, nhìn tổng thể nó giống như một cái bánh chẻo bị bọc lại hai bên, một bên là Địa Ách Vụ Hải thần bí, một bên là Thùy Tiên Sơn Mạch cao ngất tới mây, không ai vượt qua được.
- Xem như là đã có phương hướng.
Sở Hà mở to mắt, sắp xếp lại suy nghĩ, trong tập sách bản đồ này không chỉ giới thiệu về phong thủy các châu, mà còn đề cập đến kỳ trân dị chủng. Trong đó, thứ khiến Sở Hà hứng thú nhất chính là việc phân chia tu vi võ đạo, cùng với giới thiệu công pháp.
Định tính tu vi võ đạo rất mơ hồ, không dùng cảnh giới tu luyện công pháp để phân chia, mà là dùng độ mạnh yếu khí huyết bản thân để phân chia.
- Hiện tại ta đang ở đệ nhất cảnh, Ngưng Huyết Cảnh.
Hắn siết chặt nắm đấm, bắt đầu phát lực, bên ngoài thân hiện lên một tầng huyết sắc nóng cháy mỏng mảnh.
Đây là dấu hiệu Ngưng Huyết Cảnh —— Tụ Huyết Ngoại Ngưng!
Thùng thùng ——
Khi Sở Hà đang siết chặt nắm đấm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Hắn tán đi khí huyết, buộc chặt bội đao bên hông, đẩy cửa bước ra.
- Là ai?
Sở Hà đến trước sân, hỏi dò.
- Là ta, Sở sư đệ.
Lý Trực?
Sở Hà mở cửa, thấy Lý Trực thần sắc biếng nhác, vừa muốn mở miệng hỏi, lại nghe Lý Trực nói trước:
- Chúng ta trở về phòng thảo luận.
Sở Hà như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, tránh qua một bên.
Lý Trực đi vào sân, hai người đi thẳng vào trong nhà.
Mới vừa đóng cửa phòng, Lý Trực liền tùy ý nghiêng người ngồi vào ghế:
- Sở sư đệ, Đại sư huynh đưa đan dược cho ngươi, ngươi có ăn không?
Sở Hà mặt không đổi sắc:
- Ăn.
Lý Trực nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Sở Hà, chợt cười nói:
- Đừng giả bộ, ta biết ngươi chưa ăn, chỉ cần nhìn ngươi một cái là biết.
Sở Hà cau mày, cũng không phủ định:
- Lý sư huynh, chẳng lẽ ngươi cũng là vì mấy viên đan dược của ta mà đến đây?
- Đừng nói đùa.
Lý Trực nói đùa một câu, biếng nhác trên mặt lập tức biến mất, hắn cười lạnh nói tiếp:
- Ha hả, ai lại ăn cái thứ hại người đó chứ.
Sở Hà ngẩn ra, nhìn Lý Trực thật sâu:
- Có ý gì?
- Ngươi chưa ăn, đã nói lên ngươi hẳn là cũng có chút phát hiện, hiểu được ta muốn nói gì.
Lý Trực ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Đại sư huynh cùng thôn trưởng bí mật hợp mưu, người trong thôn cũng đã thành thịt bò trên thớt của bọn họ, chúng ta không thể ngồi chờ chết!
- Vậy ý của ngươi là là?
Sở Hà dựa vào tường, thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn.
- Sở sư đệ, chúng ta chạy khỏi thôn đi!
- A? Vừa rồi ta nghe ngươi nói đến lòng đầy căm phẫn, còn tưởng rằng ngươi muốn lôi kéo ta liều mạng với bọn họ chứ.
Sở Hà nhe răng cười, trêu chọc nói.
- Ta vẫn tự biết được thực lực bản thân đến đâu.
Lý Trực mở hai tay ra, tự giễu nói:
- Thực lực đối phương rốt cuộc là như thế nào, ta và ngươi đều không biết được, chỉ sợ có đi cũng chỉ như dê vào miệng hổ, có đi không có về!
Theo ta nghĩ nên chạy khỏi thôn, cho dù là tìm được sư phụ hay vào trong trấn đăng báo việc này cũng vẫn tốt hơn chúng ta ở trong thôn ăn bữa nay lo bữa mai.
- Qủa thực ngươi rất có lý.
Sở Hà gật đầu, nhưng giây tiếp theo hắn đã hỏi sang chuyện khác:
- Vậy sao ngươi không đi tìm đám người Ngô sư huynh mà lại đến tìm một con gà nhép mới vừa đột phá như ta?
- Hắc hắc, ngươi nghĩ ta chưa từng có ý định đó sao?
Lý Trực cười hắc hắc, nhếch miệng nói tiếp:
- Mao Thần là cái loại gì, ta không cần nói nhiều, Lưu Từ là kẻ ngu xuẩn, đã dùng đan dược từ sớm, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con rối của Đại sư huynh. Về phần Ngô sư huynh...
Nhắc tới Ngô Phong vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì, Lý Trực thu lại nụ cười, lộ ra một tia tối tăm:
- Tên kia tỉnh táo hơn chúng ta, ta đoán đến lúc đó, hắn sẽ âm thầm chạy một mình. Trước giờ tuần tra đều là ta một mình mang đội.
- Nói như vậy quả thật cũng phù hợp với phong cách của hắn.
Sở Hà sờ soạng cằm, tràn đầy đồng cảm phụ họa.