- Tuyệt đối không thể để loại tai họa này tiếp tục tồn tại!
Rầm!
Dưới chân dẫm một cái, mặt đất nổ tung, đất đá bay tứ tung.
Hai tay Sở Hà như cuồng long xông tới, hung hăng bóp chặt cổ nữ thi.
Tiếp theo, hắn cương quyền như ảnh, trong thời gian ngắn đánh gần trăm quyền, đánh đến không khí vặn vẹo, mỗi một đấm đều rơi khắp người nữ thi.
Rầm rầm rầm!
Liên tiếp ra quyền làm cho nữ thi phút chốc không còn sức đánh trả.
Bề ngoài thì nhìn như Sở Hà chiếm thế trên, nhưng chỉ có Sở Hà biết được tính chất tự chữa lành của cỗ thi thể này đáng sợ như thế nào, khó chơi cỡ nào.
Hắn vốn đã đột phá Hồng Tuyến Quyền tầng thứ hai, nên lực công kích tăng mạnh hơn, nhưng bây giờ lại không cách nào phá vỡ làn da của nữ thi này. Hơn nữa còn sợi dây đỏ huyết khí đan xen với hắc tuyến, khí huyết nóng bỏng thiêu đốt cũng bị suy yếu nhiều.
Một cỗ cảm giác bực bội khó tả xông thẳng lên đầu.
Oành!
Sở Hà đang đánh say sưa, bỗng nhiên bên eo nghe tiếng gió sượt qua, một giây sau, bên hông bỗng đau đớn, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Cột trụ nơi xa bị đụng đổ nát, đại viện bên hông mất đi mấy cây cột chống, cả gian phòng lung lay, cuối cùng ầm vang sụp đổ.
- Khục.... thật ra quên mất còn có ngươi nữa.
Sở Hà phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nhìn Hàn Trung đứng cạnh nữ thi.
- Xem ra các ngươi muốn cùng nhau lên?
...
Xoẹt xẹt !
Mười ngón như móc, máu thịt tươi sáng, xương ngón tay giống như lưỡi đao.
Lồng ngực Lý Phóng bị rạch ra mấy đạo vết thương nóng rực, da thịt lật ra bên ngoài, máu me đầm đìa, mơ hồ nhìn thấy nội tạng nóng rực.
- Vô dụng, vô dụng! Ha ha ha!
Lý Phóng cười to, thân thể đau nhức càng làm cho ý thức của hắn điên cuồng.
- Đây là sức mạnh mà ta theo đuổi, ngươi thấy chưa, bất tử bất diệt, không ai có thể làm gì được ta!
Ngô Phong thu khí vào bụng, kiểm soát dần dần nhịp tim đập, áp khí huyết tiêu hao xuống thấp nhất, dùng điều này để chống đỡ chiến đấu cường độ cao.
- Nói cho cùng vẫn là thứ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Ngô Phong tập trung suy nghĩ, nhìn qua Lý Phóng đang trong trạng thái không bình thường, quát lớn.
- Ha ha, ta chẳng qua tâm người khác nói gì về ta!
Ngực bụng Lý Phóng lại chậm rãi khép lại, hắn liếc nhìn một chiến trường khác nơi xa, ý cười trên khóe miệng càng đậm.
- Mười năm trả giá không phải là điều mà các ngươi có thể hiểu được, hôm nay hai người các ngươi đều là hòn đá kê chân để ta bước lên đỉnh thành công, thành tựu như thế, cũng không uổng công các ngươi sống trên đời.
Lý Phóng lộ ra vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay.
Trên thực tế cũng giống như lời hắn nói.
Sức mạnh của hai người cũng có hạn, chỉ tạm thời ngăn cản được kế hoạch âm thầm suốt mười năm của hắn, Hồng Thủ có đến cũng chưa chắc ngăn được.
Càng quan trọng là, hắn bên này còn đỡ, giết không được thôn trưởng thì cũng tạm thời ngăn được đối phương lại, chứ phía bên Sở Hà kia mới nguy hiểm cực kỳ.
Két!
Lưỡi trường đao vỡ nát, cánh tay Sở Hà rung lên, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, cái cổ của nữ thi bị trường đao chém cho đứt phân nửa, nhưng trong nháy mắt, sợi tóc dày đặc phủ kín miệng vết thương, khâu lại vết thương.
Sở Hà nhìn thấy, cảm giác phiền não nổi lên trong lòng, trên mặt nổi gân xanh, ngay lúc này, đằng sau nổi lên gió lốc, nắm đấm màu vàng rực sáng, kim màng bên ngoài gợn sóng điên cuồng, khí huyết dâng trào như sông.
Đáng chết!
Sở Hà giận mắng trong lòng, hắn xoay người vung trường đao quét ngang, tay trái nắm thành đấm đánh về phía nữ thi.
Một đao một quyền cùng xuất kích, tiếng đao vang vọng, tiếng quyền hùng dũng.
Sở Hà bị kẹp ở giữa, hai cỗ sức mạnh khác nhau trùng kích thân thể hắn, kim quang bên ngoài thân thể điên cuồng lấp lóe, kình khí bên trong tiết ra, giống như đưa thân hắn vào trong sợ hãi tột cùng, khiến hắn nhịn được khóe miệng chảy máu.
Vẫn quá miễn cưỡng!
Hai tên này bất luận người nào cũng có thể đấu với hắn rất lâu, cứ như thế, khí huyết hắn hao hết, sẽ dẫn đến kết quả mặc người chém giết.
Vẫn nên thừa dịp bây giờ, có có sức lực, trốn........
- Tiểu sư đệ, ngươi nói cho ta biết biện pháp trở nên mạnh mẽ, sư huynh ta sẽ giữ mạng ngươi lại, để ngươi rời đi, ngươi hãy tin tưởng ta!
Đao quyền chạm nhau, liên tục đấu sức.
Hàn Trung mở miệng dụ hoặc lần nữa:
- Cục diện bây giờ, muốn trốn thoát đã là điều không thực tế, đây là cơ hội sống sót cuối cùng của ngươi!
- Hi hi hi.....
Phía bên phải tai truyền đến tiếng cười trêu trọc của nữ thi.
Tiếng cười ngả ngớn giống như đang đón hùa ý Hàn Trung nói, lại giống như đang cười nhạo kết quả của Sở Hà, khiến người khác cảm thấy phiền muộn.