- Tin tưởng sư huynh, bây giờ mặc dù lập trường khác nhau, nhưng ngươi phải tin tưởng tư cách làm người của sư huynh chứ, yên tâm, lời ta nói ra tứ mã nan truy!
- Con quỷ ở nhà Lý Hưởng là bị ngươi giết à?
Sở Hà điên khùng nói ra một câu.
Hàn Trung nghe vậy sững người, không chút do dự nói:
- Đúng thế!
- Đúng mẹ ngươi!
Khóe mắt Sở Hà trợn nứt ra, khí huyết điên cuồng thiêu đốt càng ngày càng nghiêm trọng, bỗng nhiên hắn rút nắm đấm đang đối chiến với nữ thi, vung về phía Hàn Trung!
Trốn? Không thể nào trốn được!
Hôm nay, nhất định phải đánh chết tên này!
Phanh!
Kim quang bùng lên, tiếng gầm mạnh mẽ gợn sóng khuếch tán ra, bốn phía đất đá bay tung tóe, miếu Thổ Địa tan nát cuối cùng cũng ầm vang sụp đổ.
Bụi tung mù mịt, bao phủ tất cả mọi người ở đây.
Vèo!
Một bóng người bị hất tung ra khỏi màn sương mù, nện lên một tòa nhà dân ở bên ngoài miếu Thổ Địa, bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Một bên khác, Sở Hà cũng không dễ chịu.
Hắn rút tay phải về dùng sức đánh Hàn Trung, thì cũng đồng nghĩa buông bỏ phòng ngự phía bên phải, phó mặc bên đó cho nữ thi quỷ dị.
Đương nhiên nữ thi cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, móng nhọn không chút trở ngại đánh tới dưới eo Sở Hà.
Cảm nhận được cự lực khủng khiếp trong móng nhọn của đối phương, sắc mặt Sở Hà thay đổi, kim quang lập lòe, lực đạo phóng ra, xương lưng rắc rắc gập vào trong.
Gãy xương sườn rồi!
Thịch thịch thịch----------
Liên tục lui lại mấy bước, mỗi một bước đều tạo thành một ấn trên đất, sắc mặt Sở Hà đỏ trắng giao nhau, nội tạng quằn quại, khí huyết phun trào, trong cổ họng có vị ngọt mặn, hắn phun ra một ngụm máu bắn tung tóe trên mặt đất.
- Khụ khụ khụ .........
Sở Hà phun ra một ngụm máu, liếc nhìn nữ thi, cũng không dây dưa, chuyển bước dùng tốc độ nhanh nhất phóng thẳng về phía Hàn Trung.
Hàn Trung vừa mới leo ra khỏi đống phế tích, đãnhìn thấy Sở Hà xung phong liều chết. Hắn chợt nhớ đến hành động khác thường của Sở Hà ban nãy.
- Sư đệ, ngươi chính là người thần bí ở nhà Lý Hưởng?
Leng keng, leng keng.
Trả lời Hàn Trung là tiếng lưỡi đao ma sát không khí liên tiếp.
Lưỡi đao đã mẻ như chó gặm, thế nhưng dưới sự gia trì của cự lực từ Sở Hà, lưỡi đao vẫn vẫn sắc bén như cũ, tựa như đao thần chém về phía Hàn Trung.
- Không nghe ta khuyên, nhất định muốn tìm cái chết đúng không?
Hàn Trung cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, khí huyết toàn thân bỗng nhiên bộc phát, kim quang từ trong thân toát ra, hóa thành Kim Chung khổng lồ, sóng âm rất lớn quét ngang tứ phía.
Chung Minh Xích Địa!
Một đạo Xích Địa yếu hơn Sở Hà mấy phần lan tràn trên mặt đất.
Một chiêu này rất hao phí khí huyết, trong một trận chiến chỉ sự dụng nhiều nhất được một lần, nếu sử dụng liên tục sẽ dẫn đến khí huyết hao hụt nghiêm trọng.
Một khi khí huyết không còn, đây chính là sơ hở trí mạng!
Nhiệt độ nóng bỏng từ dưới chân trào lên, tiếng chuông lanh lảnh vang quanh quẩn bên tai khiến màng nhĩ Sở Hà đau nhói, từ hai tai hắn chảy xuống hai dòng máu đỏ tươi.
Sở Hà không hề phòng ngự, cho đang ở trong Xích Điịa, toàn thân bị nhiệt độ cao đốt cháy, hắn vẫn quyết tâm như cũ, muốn một đao chém chết Hàn Trung.
Dù cho phía sau lưng tóc đen bao phủ đầy trời, móng vuốt của nữ thi móc tim, chỉ một tí thôi là xuyên qua phía sau lưng hắn, hắn cũng không dao động.
Muốn không trốn chạy thì phải lật ngược lại thế cục.
Vậy thì chỉ có một biện pháp, trước tiên giết một người, sau đó đấu với người còn lại, thế nên Hàn Trung có thân xác người phàm trở thành mục tiêu duy nhất của Sở Hà.
Nhiệt độ cao làm áo của Sở Hà tan ra, trường đao trong tay hắn rộng ba tấc, cuối cùng bị đốt chỉ còn một tấc, thế nhưng trường đao vẫn mang theo uy thế ngập trời như có thể xé rách không gian, chém về phía đầu Hàn Trung!
Hàn Trung thầm nguy, nháy mắt không tránh kịp, không có đường để lui, cuối cùng trên mặt hắn cũng lộ vẻ sợ hãi, hai tay giơ lên chống trước ngực, chửi ầm lên.
- Ngươi điên rồi sao? Thế này là thù lớn đến cỡ nào, oán hận đến cỡ nào?
Cho dù có bị nữ thi đâm thủng tim mất mạng cũng muốn một đao làm thịt hắn, hắn nhớ trước đó chưa từng đắc tội Sở Hà mà.
- Ngươi không chết, lòng ta khó yên!
Hai mắt Sở Hà tràn đầy tơ máu, lưỡi dao gào thét đâm xuống.
- Ngươi giết không được ta!
Dáng vẻ của Hàn Trung mất hết, vội vàng ra lệnh cho nữ thi:
- Nhanh dùng tóc cuốn lấy hắn! Cuốn lấy đao của hắn!
Nhưng mà nữ thi luôn nói gì nghe lấy lại không nghe lời Hàn Trung nói, hai móng vuốt chậm rãi xuyên qua kim màng sau lưng Sở Hà.
- Lý Phóng! Ngươi đang làm cái gì?
Hàn Trung bỗng nhiên quay đầu, khóe mắt muốn nứt ra.
Nhưng tất cả đều đã trễ, lưỡi đao đã chém xuống.
Âm thanh xé rách máu thịt chợt vang lên, kim quang bị nghiền nát, một đao chém đứt hai tay hắn, lại chém về phía cổ hắn.