- Chết đi cho ta!
Hai mắt Sở Hà đỏ ngầu, chuôi đao bỗng nhiên tụt xuống.
Hóa ra là vì sau lưng hắn đau rát, chứng tỏ nữ thi phía sau đã đâm rách Kim Chung Tráo của hắn, đâm thẳng đến chỗ trái tim.
Vẫn là chậm mấy giây.....
Trong lòng buồn rầu, Sở Hà đang muốn sử dụng lá bài tẩy cuối cùng.
Hưu -----
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng xé gió từ xa đến gần, trong nháy mắt, một vệt kim quang bổ lên người nữ thi sau lưng Sở Hà.
...
Nghe mấy lời này, lão lang trung dừng bước. Hắn quay đầu, thở dài giải thích:
- Kể từ lúc xảy ra chuyện kia, Lý Hưởng đã bị kích thích rồi hóa điên, hắn luôn luôn ngơ ngác, trong khoảng thời gian này hắn được điều trị, uống thuốc ở chỗ ta.
Với lại chẳng phải dạo gần đây có rất nhiều bệnh nhân sao, ta để hắn giúp ta nấu thuốc. Haizz, người này cũng rất đáng thương.
Hàn Trung gật đầu, không còn nghi ngờ.
- Với lại không phải ngươi đã tiêu diệt con quỷ ở nhà hắn sao? Có lẽ ngươi có thể tâm sự với hắn, giúp hắn cởi bỏ khúc mắc.
Lão lang trung nói.
- Ta có rành việc đó đâu…
Hàn Trung vừa mở miệng nói được một nửa, bỗng từ nơi xa truyền đến tiếng nổ rền liên tiếp, hắn nhanh chóng Thiên Dương sắc mặt, vội vã thúc giục:
- Mau bốc cho ta một ít thuốc, chỉ sợ chỗ từ đường đã xảy ra chuyện, ta muốn quay lại đó xem thử.
- Được rồi!
Lão lang trung lập tức đi vào buồng trong, nhìn xem từng lọ thuốc, gật đầu một cái, rồi đóng nắp lại.
- Nấu gần xong thì ngươi mang thuốc này đến cho hắn, ta đi lấy thêm mấy loại thuốc cầm máu.
Lý Hưởng sững người rất lâu rồi mới gật đầu đồng ý.
Hắn cũng không sợ bỏng, trực tiếp bê nồi thuốc đỏ ửng từ trên bếp lửa xuống, ngón tay bị bỏng nổi rộp, cả người cũng không run tí nào.
Lão lang trung nhíu mày, cuối cùng nhịn không được thở dài.
Chờ lão lang trung đi vào sân sau, Lý Hưởng đần độn đưa nồi thuốc đến trước mặt Hàn Trung, cả phòng khách cũng chỉ còn hai người bọn họ.
Hàn Trung tỏ ra hứng thú nhìn tên nam tử nghèo túng, ánh mắt đờ đẫn trước mặt.
Lại nói tiếp, hắn là người nói cho Lý Phóng biết phương pháp dùng pho tượng dẫn quỷ, pho tượng và bó nhang ở nhà Lý Hưởng là do hắn đưa, nên chính hắn cũng có một phần trách nhiệm trong việc thê tử của Lý Hưởng chết.
Ha ha, nhưng thế thì sao?
– Ta bị đứt mất tay rồi, ngươi có thể đút thuốc cho ta không?
Hàn Trung giơ hai tay đã bị chém mất ra hiệu.
Lý Hưởng sửng sốt một lúc rồi mới đưa nồi thuốc đến bên miệng Hàn Trung. Hàn Trung nghiêng đầu, né tránh nồi thuốc, vẻ mặt ghét bỏ.
– Ta bảo ngươi đổ thuốc ra chén, rồi dùng thìa đút cho ta, chứ không phải đưa cả nồi thế này.
Hàn Trung nhìn Lý Hưởng không có phản ứng, nhíu mày nói:
– Việc này cũng không biết, không hiểu tiếng người, thật sự điên rồi?
Lúc này, Lý Hưởng vẫn luôn đờ đẫn bỗng nhiên động đậy.
Nồi thuốc đột ngột được nâng lên cao rồi ụp xuống, nước thuốc nóng bỏng lập tức dội từ trên đỉnh đầu Hàn Trung xuống, nước thuốc chảy cả vào mắt.
- A!
Hàn Trung bị bỏng gào lên, đang định nổi giận, thì người trước mặt đã giơ tảy đẩy hắn, còn cưỡi lên người hắn.
Rầm!
Trên đầu bỗng nhiên bị một vật nặng đánh vào, hai mắt lập tức nổ đom đóm.
Hàn Trung giật thót mình một cái, vội vàng dùng cánh tay lau sạch nước thuốc đặc sệt trên mặt, tầm nhìn mơ hồ dần rõ ràng, trước mắt là một cái bình ngăm đen đang càng ngày càng to, đập gãy mũi hắn.
Lý Hưởng đỏ bừng hai mắt, thở hổn hển, giống như một con thú mất hết lý trí, nổi điên giơ nồi thuốc đập về phía Hàn Trung.
– Ngươi đang cười… ngươi còn cười!
Trong miệng thì thào, giống như đây là nguyên nhiên khiến làm cho hắn nổi điên.
Trong thời gian ngắn ngủi, khuôn mặt Hàn Trung bị đập cho be bét, hai mắt sưng to chợt lóe lên sát khí, cuối cùng bắt được cơ hội, cánh tay gãy vung mạnh về phía đầu Lý Hưởng.
Nhưng một giây sau......
Vèo!
Một tiếng xé gió vang lên, một hòn đá xé rách không khí, giống như viên đạn xuyên thủng cánh tay Hàn Trung, nháy mắt phế đi nửa người hắn.
Hàn Trung sợ vỡ mật, trong lòng sinh ra sợ hãi, cổ họng nhấp nhô, không nói nổi một lời, hắn bị một cái nồi thuốc đập không nói lên lời.
Hắn giãy dụa vặn vẹo giẫm đạp chân, thời gian dần trôi, lực đạo giãy dụa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hắn cứng ngắc không có động tĩnh.
Hàn Trung đã tiêu hao hết khí huyết, không còn Kim Chung Tráo che chở, sức chống đỡ của cơ thể cũng chỉ cao hơn người bình thường mấy bậc, chứ không phải không thể phá vỡ.
Mà hắn rèn luyện Hồng Tuyến Quyền rắn như sắt thép cũng bị Sở Hà một đao chém đứt rồi, cuối cùng Hàn Trung đã chết trong chật vật như vậy.
Nồi đất trong tay bị đập nát, hai tay đã sớm bị mảnh sứ cắt bị thương chằng chịt, có chỗ sâu thấy xương, nhưng cho dù như thế, Lý Hưởng vẫn dùng sức lớn nhất liều mạng đập liên tục lên thi thể Hàn Trung.
Từng giọt nước mắt rơi từ khóe mắt xuống, trong lòng tràn đầy nỗi đau thương khó tả.