Sương mù dày đặc, Lê thôn bị giết... da người bay bổng... Trương Lực kỳ lạ... tượng đất Quỷ Dị...
Trên đường trở về, Sở Hà nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong hai canh giờ ngắn ngủi này, trong lòng càng sinh ra cảm giác thiếu an toàn. Hắn không biết nếu mình rời khỏi thôn còn có thể sống được bao lâu.
Không được! Mặc kệ thế nào thì đều phải sống sót! Ai cũng đừng hòng hại chết ta!
Suy nghĩ lung tung phong phú tràn ngập trong đầu óc, Sở Hà lộ ra vẻ hung dữ, siết chặt nắm tay, dục vọng cầu sinh chưa từng mãnh liệt như bây giờ.
- Phù...
Tâm tình kích động bình tĩnh lại, Sở Hà gọi màn hình ra.
[ Sở Hà ]
[ Võ công: Kim Chung Tráo ( tầng thứ nhất )]
[ Năng lượng: 0]
Đây chính là chỗ dựa để hắn có thể sống sót ở thế giới này!
Đi tới cuối thôn, đẩy ra cửa đại viện, liếc mắt nhìn qua, tốp năm tốp ba đệ tử hắc y đang chơi đùa múa côn ở Luyện Võ Trường, hoặc là nói chuyện phiếm như thể không có chuyện gì xảy ra.
Sở Hà nhìn qua, lập tức đi qua Luyện Võ Trường đi về phía nơi ở của Đại sư huynh. Đáng tiếc khi đi tới viện của Đại sư huynh Hàn Trung lại không có ai.
Vì thế hắn chỉ có thể lấy lui làm tiến, tiếp theo đi vào Giảng Võ Đường trong viện, láy ra hai bản bí tịch sao chép buộc chỉ màu vàng nhạt.
Điều khác biệt duy nhất khi làm thế này là sẽ không được Đại sư huynh chỉ bảo, nhưng đối với Sở Hà có máy sửa chữa mà nói, chút chỉ dẫn kia cũng chỉ là có mà như không.
Sở Hà quay về tiểu viện của mình, ngồi dưới băng ghế đá dưới gốc liễu già khô héo, trước tiên mở bí tịch Kim Chung Tráo ra.
Cẩn thận nghiên cứu đọc và ghi nhớ.
Sắc trời dần tối, Sở Hà khép bí tịch lại, có mưa dầm thấm đất ở đời trước, hắn miễn cưỡng nhớ kỹ nội dung bên trong.
Kim Chung Tráo, ý nghĩa như tên, là một công pháp chuyên để tăng cường phòng ngự, tổng cộng có ba tầng, đột phá một tầng kim quang bên ngoài cơ thể sẽ càng sáng rực rỡ hơn, Kim Chung ngưng tụ càng khó phá vỡ, tu thành ba tầng có thể đạt được cự lực gần hai ngàn cân.
Về phần phương pháp tu luyện thì đại khái là mỗi ngày đánh thân thể, kích phát tiềm lực, sau đó ngâm trong nước tắm đặc chế minh tưởng, sử dụng phương pháp vận khí đặc biệt mở lỗ chân lông kinh mạch, để thân thể suy yếu đói khát có thể hấp thu toàn diện dược lực, tăng cường phòng thủ thân thể.
- Long Tu Thảo mười năm, Ngân Vĩ Thử thành niên, rễ Hồng Huyết Liên hai mươi năm...
Sở Hà tò mò nhìn phương thuốc nước 1tắm, chợt sững ra, phần lớn mấy dược liệu này hắn đều không biết, cho dù biết được vài thứ, cũng chỉ là dược liệu quý giá nghe nói qua chứ chưa từng thấy qua.
Khó trách người tu luyện Kim Chung Tráo nhiều như vậy, nhưng có thể tu luyện tới tầng thứ hai tầng thứ ba lại càng ít, không có nước thuốc tắm này phụ trợ, chỉ dựa vào chịu đánh minh tọa đột phá, quả thật là vô cùng gian nan.
Một quyển khác là Hồng Tuyến Quyền Phổ, Sở Hà không biết nhiều lắm, chỉ biết là phải đột phá Kim Chung Tráo mới có thể tu luyện quyền pháp này, nếu mới bắt đầu đã tu luyện có khả năng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng cho hai bàn tay.
Về phần uy lực thế nào, không cần nhiều lời, có thể cùng xưng hai đại tuyệt học với Kim Chung Tráo, đương nhiên không thể khinh thường.
Chẳng qua chú giải trong sách, loại võ công này chỉ có ba tầng thuộc về võ học cấp thấp, thuộc về một trong các công pháp yếu kém nhất.
Nhưng... như thế thì thế nào chứ?
Chỉ cần mình có thể còn sống, nó chính là võ học cực mạnh.
Ngẩng đầu nhìn dãy ngân hà, không biết trời đã tối đen từ khi nào.
Sở Hà trở lại phòng, ngồi xếp bằng trên giường, cuộn nệm chăn lại, nhìn ngọn đèn lay động, không khỏi rơi vào suy nghĩ.
Hiện giờ việc gấp gáp nhất là biết rõ nơi phát ra năng lượng, đồng thời trong khoảng thời gian này phải tu luyện Hồng Tuyến Quyền tới nhập môn.
Không thể đợi, thôn này ngày càng quái dị.
Theo đêm dài, cơn buồn ngủ ập tới, Sở Hà cuốn chăn, đề phòng cầm mộc côn trong tay, nhắm mắt ngủ.
Khi hô hấp của Sở Hà trở nên sâu hơn, cửa viện đóng chặt bỗng nhiên bị một cơn gió nhẹ thổi mở...
Lạch cạch...
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong viện, ngọn đèn tù mù hiện ra, chiếu lên cửa sổ giấy dầu một bóng người.
Sở Hà đột nhiên mở mắt, hét lên:
- Ai?
...
Loạt soạt...
Vén chăn lên, gậy dài trong tay vạch ra tàn ảnh đâm rách cửa sổ giấy đâm về phía bóng đen thần bí như một thanh trường thương.
Phịch một tiếng, bóng đen né không kịp, liên tục lui lại mấy bước, vung vẩy bàn tay sưng đỏ, đau đến hít khí lạnh mấy hơi.
Xoay người vọt qua cửa sổ, mượn ánh đen yếu ớt có thể thấy đối phương mặc trang phục võ viện, trong mắt Sở Hà lóe lên lãnh ý, không nói một lời xách gậy nện xuống đầu bóng đen.
Bóng gậy như thoi đưa, thế lớn lực đủ dấy lên lệ phong.
Một gậy này nếu như đánh trúng, đầu nhất định sẽ bị đánh nát như quả dưa hấu, xương sọ cũng không còn nguyên.
Bóng đen sợ hãi vội vãi xua tay, hét lớn:
- Sở sư đệ, dừng tay! Là ta, Mao Thần!