Thế đánh của gậy chợt dừng lại, dừng trước trán Mao Thần ba tấc, dù là Sở Hà dừng tay lại, nhưng kình phong vẫn quét đến khiến Mao Thần nhắm tịt mắt, rét run trong lòng.
- Mao sư huynh! Thật sự là ngươi?
Trong giọng Sở Hà mang theo sự kinh ngạc, ngờ vực không hiểu nói.
Hắn nhích người ra, dưới ánh đèn và ánh trăng rọi xuống, là thân hình một thanh niên cao tám xích, đầu đội khăn vuông.
Hắn khôi ngô tuấn tú, làn da trắng trẻo, không giống người tập võ thô lõ mà càng giống người đọc sách hơn.
- Sở sư đệ, ngươi xuống tay cũng quá ác rồi đó?
Mao Thần xoa xoa bàn tay, nghĩ lại vẫn còn sợ nói:
- Nếu như ta không kịp thời lên tiếng, bây giờ có phải là ta đã trở thành một cỗ thi thể rồi không?
- Muốn biết đáp án? Nếu không ngươi thử xem?
Sở Hà thình lình châm biếm một câu.
- Ngươi đang đùa ta đấy à?
Mao Thần buông tay ra, vẻ mặt hơi trầm xuống, nói.
- Mao sư huynh, là ngươi đùa ta trước.
Sở Hà nâng gậy chỉ thẳng đối phương:
- Hơn nửa đêm không ngủ, lén lút mò vào viện của ta như tên trộm, ngươi cảm thấy rất vui à?
Mao Thần tự biết mình đuối lý, chỉ có thể nói sang chuyện khác:
- Ta tới đây là muốn nói cho ngươi biết một chuyện.
- Chuyện gì mà phải nửa đêm mới nói được?
Sở Hà khó hiểu, nhưng cũng từ từ bỏ gậy xuống.
- Chuyện xảy ra hôm nay là có liên quan với...
Mao Thần nhìn trái ngó phải, cố ý hạ giọng nói:
- Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, đi theo ta, Đại sư huynh tự mình nói cho người.
Dứt lời, Mao Thần xoay người đi ra cửa viện.
Đại sư huynh...
Sở Hà suy tư, do dự giây lát cuối cùng vẫn đuổi theo, hai người cùng biến mất trong con đường tắt trải dài.
Hai người đi dưới ánh trăng, rẽ trái rẽ phải, đi được nửa khắc ra khỏi ngõ hẻm, cũng không đi tới nơi ở của Đại sư huynh Hàn Trung, mà là một căn nhà dân bình thường ở đầu tây thôn.
Căn nhà này không lớn, hình như đã nhiều năm, bụi đóng đầy cửa, cỏ dại rậm rạp, trông có vẻ cũ nát. Chung quanh đều là hàng rào đất, tưởng viện đều ngã hơn nửa.
Từ khe cửa nội viện thấy được ánh lửa, trong cửa sổ giấy dầu có bóng người nhúc nhích, tiếng nói chuyện lặt vặt truyền tới.
Trong lúc hai người Mao Thần đi vào sân, tiếng trò chuyện ngưng bặt, giây lát sau, một nam tử trung niên cười ra đón.
Hắn mặc áo xám, dáng người khôi ngô, gương mặt góc cạnh rõ ràng, vô hình trung có một luồng khí dương cương đập vào mặt.
- Mao Thần sư đệ, các ngươi tới rồi!
Nam tử trung niên đưa mắt nhìn tay trái của Mao Thần, trái lại nhiệt tình cười nói.
- Đại sư huynh, ta đưa Sở sư đệ tới rồi.
Mao Thần gật đầu, nhìn Sở Hà phía sau. Sở Hà bước lên một bước, chắp tay vái:
- Đại sư huynh.
Hàn Trung đánh giá Sở Hà, hài lòng gật đầu, tươi cười nói:
- Sở sư đệ, chúc mừng đột phá tầng thứ nhất!
- Đa tạ Đại sư huynh.
Sở Hà chắp tay cười đáp.
- Mau vào đi! Bên ngoài lạnh, đừng để cóng.
Hàn Trung đưa tay ra dẫn Sở Hà và Mao Thần vào phòng.
Trong phòng trống không, một cái bếp lò ở chính giữa đang đượm lửa, chỉ còn lại mấy cái bàn đặt xung quanh bếp lửa, có ba người ngồi giữa, không hẹn mà cũng ngẩng lên đánh giá Sở Hà đang đi vào.
- Mọi người đều quen biết, không cần ta giới thiệu nữa, Sở sư đệ cứ ngồi đi, chúng ta đều là sư huynh của ngươi, không cần câu nệ.
Hàn Trung cười ha hả, trong lời nói cử chỉ có vẻ hào phóng.
Sở Hà gật đầu, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh bếp, ánh mắt tùy ý liếc nhìn gương mặt của ba người còn lại, trong đầu suy nghĩ lăn tăn, đã có suy đoán bước đầu về tính chất của lần tụ tập này.
Mỗi người ngồi ở đây đều đột phá Kim Chung Tráo tầng thứ nhất, trong đó Đại sư huynh Hàn Trung đã đạt tầng thứ hai đỉnh phong, những người khác chỉ luyện đến tầng thứ nhất.
Trong nội viện có gần ba mươi đệ tử, chỉ có sáu người đột phá Kim Chung Tráo tầng thứ nhất, có thể thấy không có nước thuốc phụ trợ, muốn đột phá cảnh giới chỉ dựa vào minh tưởng, không có thiên phú sẽ khó khăn tới cỡ nào.
- Được rồi, người đã đủ rồi, Đại sư huynh, ngươi nói xem triệu tập chúng ta lại là có chuyện gì muốn dặn dò?
Lưu Từ ở bên trái lạnh nhạt liếc nhìn Sở Hà, rồi quay đầu qua hỏi.
- Phải đó, ta nghe Mao sư đệ nói là có liên quan tới việc Lê thôn bị diệt, Đại sư huynh nghe được tin tức nội bộ gì từ chỗ sư phụ sao?
Lý Trực trời sinh lười biếng không nhịn được mở miệng nói.
- Quả thật có liên quan một chút, hơn nữa những tin tức mà ta biết này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chúng ta sau này...
Hàn Trung thu lại nụ cười, mở đầu:
- Có điều những điều này không vội, bây giờ ta muốn bàn vài chuyện với các ngươi trước.
- Đại sư huynh ngươi cứ nói là được, cần gì phải thương lượng?
Trong mắt Mao Thần đầy sự tin tưởng, nói.