Sở Hà ngẩng đầu yên lặng liếc nhìn hai người bọn họ. Vừa nhìn là biết hai người này rất thân thiết.
Hàn Trung xua tay, không nói tiếp mà nghiêm túc nói:
- Ngày mai sư phụ muốn đích thân đến Lê thôn điều tra chân tướng, còn muốn đi tới Hắc Thủy trấn báo cáo việc này. Cả đi và về mất khoảng ba ngày, khoảng thời gian này chúng ta phải thường xuyên cảnh giác, không thể để mấy thứ kia đến gần thôn, các ngươi nghe rõ chưa?
- Đã rõ.
Bốn người còn lại đồng thanh đáp.
Đúng lúc Sở sư đệ đột phá, sáu người chúng ta chia thành một đội hai người, mỗi ngươi mang theo một vài người, sáng trưa tối tuần tra một lần, thế nào?
Hàn Trung nói xong, nhìn mấy người.
- Trước kia không phải đều là một người dẫn một đội nhỏ tuần tra một lần sao?
Lý Trực rụt tay dựa vào ghế ngủ, lười biếng nói:
- Bây giờ một ngày tuần tra ba lần không nói, còn hai người một tổ, thế này có phải là có hơi lố quá rồi không?
Lưu Từ nhíu mày, thản nhiên bổ sung.
Mao Thần dựa vào lí lẽ tranh luận, tự giác đứng về phía Hàn Trung.
- Đại sư huynh nói như vậy chắc chắn là có lý của hắn, lại nói Lê thôn bị diệt, khoảng thời gian này phải cẩn thận hơn một chút cũng không sai chứ?
Lý Trực lườm Mao Thần, biết bản tính của con hàng này.
- Ta vẫn cảm thấy làm như vậy khó tránh khỏi thừa thãi, tai họa của Lê thôn không nhất định có thể lan tới chỗ chúng ta. Hơn nữa nói một câu khó nghe, cho dù là loại tai họa kia tới, chúng ta chưa chắc có thể ngăn cản được, còn không bằng nằm đó...
Mao Thần cắt lời của Lý Trực:
- Làm với không làm là hai chuyện khác nhau, sao ngươi vừa tới đã nói lời xúi quẩy như vậy?
Sở Hà lặng lẽ nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy ồn ào. Nếu như hắn là Đại sư huynh, đám người này tuyệt đối không có cơ hội mở miệng, cho dù có thì cũng là xem nắm đấm của ai lớn nhất.
- Lão Ngô, ngươi cảm thấy thế nào?
Hàn Trung nhìn bọn hắn tranh luận không thôi, bỗng nhiên quay đầu nhìn một người ở trong góc hẻo lánh, lời vừa nói ra, mấy tiếng tranh luận lập tức ngừng bặt.
Tất cả mọi người nhìn Ngô Phong vẫn im lặng không nói.
Sở Hà cũng tò mò nhìn qua, đối phương là một người trung niên không kém bao nhiêu tuổi với Mao Thần, chẳng qua làn da khô ráp, gương mặt tang thương giống như một lão nông bên bờ ruộng.
Từ lúc đi vào đến giờ, Sở Hà chưa từng nghe người này câu nào, chỉ yên lặng nhìn bếp lò đang cháy.
Ngô Phong bới bới củi lửa, đầu cũng không quay lại, nói.
- Cần gì phải hỏi ý kiến của ta, hai chúng ta đều là người đã biết chuyện, ngươi cũng đừng đùa giỡn mấy tiểu sư đệ này nữa, nói cho bọn hắn biết tình hình thực tế đi.
- Ha ha, nói cũng phải.
Hàn Trung sờ sờ mũi, nói với mọi người đang mang vẻ mặt ngơ ngác:
- Vậy thì nói với các ngươi nhé, con Quỷ Dị đã hủy diệt Lê thôn thực tế có liên quan rất lớn với Thổ Hà thôn chúng ta.
Nói tới đây, hắn cười khổ:
- Bởi vì chính là sư phụ của chúng ta liên hợp với người trong triều đình cùng nhau trấn áp nó dưới Thổ Địa Miếu trong Lê thôn, bây giờ thoát vây rồi, có tám phần sẽ tới báo thù, cho nên, các ngươi cảm thấy có nên tăng cường phòng bị hay không?
...
Trưa ngày tiếp theo, mặt trời ấm áp treo giữa không trung.
Sở Hà mặc áo luyện công, mông cong ra sau làm động tác lưng và chân ép sát vào nhau, hai vai giơ ngang, mười ngón tay mở ra, mỗi một đầu ngón tay đều dùng dây gai buộc mấy viên gạch.
Khí cảm đặc thù lượn quanh mười đầu ngón tay, mỗi một lần lướt qua đầu ngón tay đều sẽ mang tới một cảm giác tê dại ngứa ngáy khó nhịn, suýt nữa không kiềm được rút ngón tay về, làm viên gạch treo lắc lư một trận.
Hồng Tuyến Quyền chủ luyện gân cốt hai tay, luyện tới đại thanh, xương cứng như thiết thạch, gân như dây cung, một quyền đấm ra khí thế mênh mông.
Bịch!
Khí cảm lưu chuyển một vòng ở lòng bàn tay, Sở Hà lập tức đứng thẳng lưng, vứt bỏ đồ vật treo trên tay, gương mặt nghẹn đỏ lên thở một hơi dài, vuốt vuốt mười ngón tay mỏi như.
Muốn tu luyện Hồng Tuyến Quyền nhập môn, da mu bàn tay phải hiện lên hồng tuyến, mười ngón tay cần phải xuất hiện mười hồng tuyến.
Sở Hà có nền tảng thể chất vượt qua người thường, lại có thể cảm ứng được khí cảm đặc thù, Hồng Tuyến Quyền nhập môn là chuyện sớm muộn.
Buổi trưa rồi, phải đi tuần tra.