Chương 22: Y Hạo Ngôn
Càng không cần phải nói đến hoàn cảnh sống trước đây của Vân Xu không tốt, không có trải nghiệm trưởng thành trong giới này, cho dù là con gái chân chính của nhà họ Trì, cũng không chiếm được chỗ tốt.
Nghĩ đến phải chia sẻ nhân mạch trong tay cho Vân Xu, Trì Tiêu Tiêu hơi tủi thân, nhưng vì sự hòa thuận của nhà họ Trì, nàng bằng lòng nhẫn nhịn.
Để đảm bảo, Trì Tiêu Tiêu đã gọi chồng chưa cưới của mình theo, vốn muốn Trì Hiền đi cùng nàng, nhưng nàng vẫn nhớ thái độ của anh cả đối với anh hai, lỡ quan hệ của hai người xấu đi, chắc chắn nàng không thoát được trách nhiệm.
Nghĩ đến thái độ của anh cả, ngay cả điện thoại của mình cũng không nhận, Trì Tiêu Tiêu lại uất ức, sự tủi thân này mang theo đến trước mặt chồng chưa cưới.
Trì Tiêu Tiêu và Y Hạo Ngôn quen nhau trong bữa tiệc bạn bè.
Lần đầu tiên Y Hạo Ngôn gặp Trì Tiêu Tiêu, đã bắt đầu theo đuổi, chuyện đó từng gây ra chấn động không nhỏ trong giới, hắn cũng coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn ở thành phố A, sau khi theo đuổi hai năm, Trì Tiêu Tiêu mới đồng ý với Y Hạo Ngôn, hai người đã đính hôn vào nửa năm trước.
Chồng chưa cưới vẫn luôn đối xử tốt với nàng, biết anh cả đón Vân Xu về thành phố A, thẳng thừng bày tỏ bất mãn của mình.
“Trì Châu thật sự quá hồ đồ, nếu đã chia cắt lâu như thế, cho chút tiền đuổi đi là xong, thế mà còn đón người về nhà, ngày nào cũng dẫn theo bên cạnh, cũng không sợ tính tình nàng lệch lạc, gây ra trò cười.”
Trì Tiêu Tiêu buồn bã nói:
“Anh cả rất thương Vân Xu, vì chuyện này còn từ chối không cho ta vào công ty.”
“Người phụ nữ này chắc chắn không phải đèn cạn dầu, Tiêu Tiêu ngươi phải chú ý nhiều hơn.”
Y Hạo Ngôn cau mày, không cho vợ chưa cưới vào công ty thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
Trì Tiêu Tiêu thở dài:
“Trong nhà rối loạn, ba mẹ và anh hai đều rất buồn, bây giờ ta chỉ hy vọng có thể tìm được Vân Xu, bàn bạc đàng hoàng với nàng, đừng ép buộc anh cả ra mặt thay nàng nữa, nếu không quan hệ trong nhà sẽ càng tệ hơn.”
Vợ chưa cưới của hắn vĩnh viễn đều biết nghĩ cho tình hình chung.
Y Hạo Ngôn nắm tay nàng, nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao, sớm muộn gì Trì Châu cũng sẽ hiểu rõ, ngươi mới là người thân kề cận hắn biết bao năm nay.”
Trì Tiêu Tiêu là cô chủ nhà giàu được mọi người khen ngợi, Vân Xu trưởng thành ở bên ngoài sao có thể so sánh với nàng được.
Y Hạo Ngôn muốn trực tiếp đến Trì thị để tìm Vân Xu là chuyện không thể nào, Trì Châu bảo vệ Vân Xu chặt chẽ, sợ là họ còn chưa nói rõ ý định, đã bị ngăn ngoài tòa nhà rồi.
Đành phải tìm lối tắt khác.
Là cậu chủ nhà họ Y, trong tay hắn không thiếu nhân mạch, rất nhanh đã biết được địa điểm mà thỉnh thoảng Vân Xu sẽ xuất hiện, có khi nàng sẽ đến tiệm bánh ngọt gần đó với thư ký của Trì Châu.
Vận may của Y Hạo Ngôn và Trì Tiêu Tiêu không tệ, vừa đến gần tiệm bánh ngọt, đã trông thấy Vân Xu đang chọn bánh trước quầy thủy tinh, vốn dĩ hai người định chờ nàng ra ngoài, nhưng Vân Xu cứ loay hoay mãi trước quầy bánh.
“Mua đồ mà cũng lâu như thế, không khỏi quá keo kiệt rồi.”
Y Hạo Ngôn cười nhạo, hắn hoàn toàn không hề coi trọng cô chủ thật nửa đường tìm về này.
Trong tiệm, Vân Xu giấu ánh mắt sáng lấp lánh sau lớp kính râm nhìn chằm chằm bánh ngọt tinh tế trong tủ thủy tinh, tiệm bánh này gần tòa nhà Trì thị, Trì Châu nhờ người mua cho nàng mấy lần rồi, ăn rất ngon.
Nghe nói trong tiệm có rất nhiều loại bánh mùi vị khác nhau, còn thường xuyên cho ra sản phẩm mới, nàng muốn tự mua, có thể trực tiếp chọn món mình thích, Trì Châu không yên tâm để nàng một mình, lần nào cũng bảo thư ký Lữ đi cùng nàng.
Tuy rất muốn mua hết trong một lần, nhưng mỗi ngày Trì Châu chỉ cho phép nàng ăn nhiều nhất là hai cái bánh nhỏ, nhiều hơn nữa không tốt cho sức khỏe.
Vân Xu chỉ đành nhịn đau từ bỏ mấy bé đáng yêu còn lại.
Thư ký Lữ ở bên cạnh duy trì nụ cười khéo léo, đây là cô em gái mà cấp trên của bọn họ yêu thương cưng chiều trên đầu quả tim, ngay cả việc mua đồ trong phạm vi hai trăm mét, cũng phải có người đi cùng, là người tuyệt đối không thể đắc tội.
Nhưng rốt cuộc cô Vân có dáng vẻ như thế nào, cả công ty đều rất tò mò, là người phụ nữ duy nhất trong nhóm thư ký, trừ thư ký Đổng ra, nàng xem như là người có thời gian tiếp cận với Vân Xu lâu nhất, nhưng cũng chưa từng trông thấy mặt mũi của Vân Xu.
Lần nào gặp Vân Xu cũng đều đeo kính râm khẩu trang đầy đủ.
Ánh mắt thư ký Lữ giống như lơ đãng nhìn làn da lộ ra ngoài của Vân Xu.
Trắng quá đi, hệt như ngọc mỡ dê thượng hạng, dụ dỗ người ta chạm vào, ngay cả nàng là phụ nữ cũng không nhịn được nuốt nước bọt.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Đó là em gái của Trì Châu, nếu thật sự chạm vào, có lẽ đón chào nàng sẽ là gương mặt đen thui của Trì Châu.
Nàng không muốn bị sếp cảnh cáo đâu.